(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài phòng cấp cứu, bà Thẩm Uyển quay về phía Lục Dục Thần chất vấn." Cháu...tại sao cháu không thể theo Huyên Nhi? Chẳng qua là một câu hứa hẹn, cháu dỗ dành nó cũng được aa... Dục Thần, không phải trước kia cháu rất thích Huyên Nhi, còn muốn cưới nó làm vợ sao? Chẳng lẽ cháu kết hôn là có thể quên Huyên Nhi?"Thẩm Uyển vẫn luôn cho rằng Lục Dục Thần kết hôn là vì áp lực gia tộc.Anh cưới cô gái khác cũng là bất đắc dĩ, không thật lòng.Giác quan phụ nữ của Thẩm Uyển cảm thấy cho dù đã kết hôn nhưng trong lòng của Lục Dục Thần vẫn xem con gái của bà ta là nhất.dù sao con gái bà ta mới là người anh yêu.Mà Lục phu nhân ở nhà kia chỉ là cưới vì trách nhiệm đối với gia tộc." Dục Thần... Sao cháu có thể nhẫn tâm như vậy? Cháu có thể vào thăm Huyên Nhi được không? Một câu nói của cháu còn có tác dụng hơn mười câu chúng tôi nói. Huyên Nhi nghe lời cháu lắm....Cháu...cháu..."Nói xong, Thẩm Uyển khóc không thành tiếng.Bà ta là bà chủ của cố gia, từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng cầu xin ai như vậy.Nhưng vì con gái của mình, Thẩm Uyên vẫn cố chịu đựng.Lục Dục Thần ghét nhất là nước mắt của phụ nữ, lớn nhỏ trong cố gia đều khóc kiến cho anh bực bội.Đang chuẩn bị hất tay của cố phu nhân, lại thấy mắt của bà ta khóc đến sưng đỏ, trong lòng không khỏi cảm động.Mày nhăn đã chậm rãi dãn ra." Cố phu nhân, Huyên Nhi đã là người trưởng thành, nàng có chính kiến riêng của mình."Lục Dục Thân cảm thấy mình điên rồ, thấy cố phu nhân mà hai mắt nháy nháy trong đầu bỗng hiện ra đôi mắt một cô gái kia.Có lẽ bởi vậy, anh không thể nổi giận được.Cố Tông Hàm thấy Lục Dục Thần tức giận cũng cảm thấy mẹ đã làm quá trớn, đứng lên dìu Thẩm Uyển."Lục gia, tìm lại được Huyên Nhi, mẹ ta cực kì cưng chiều em. Nhất thời lo lắng quá, nếu