(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy thiên sứ nhỏ quen thuộc, khóe miệng Đường Tâm Lạc không khỏi nở nụ cười.Lục Kình Hạo ngồi ở đối diện cô, thiếu chút nữa bị nụ cười xinh đẹp của cô làm say đắm. Anh ta có chút chột dạ ho nhẹ hai tiếng, vừa vặn khiến tâm thức Đường Tâm Lạc trở về hiện thực.Đường Tâm Lạc nhanh chóng khép vàng thạch anh, ấn chặt vị trí đặc biệt, nhẹ nhàng gắn lại. Cả khối vàng thạch anh lại biến thành một chỉnh thể, không nhìn ra bất luận kẽ hở gì.-Xem ra thì rất giống đồ thật, lần này tôi tạm thời tin anh.Cô chau mày nói, giả vờ bản thân không biết phân biệt thật giả.Bí mật của chiếc vòng cổ, không thể nói với người ngoài.Lục Kình Hạo tránh đi ánh mắt sáng ngời của cô, chuyển ánh mắt xuống chiếc ly trước mặt:-Cô lấy được thứ cô muốn rồi, lúc nào thả người đây?Tuy rằng cố hết sức suy trì vẻ lạnh nhạt, nhưng anh ta tự mình biết, giọng điệu những lời này đã hòa nhã hơn quá khứ rất nhiều.Đường Tâm Lạc cũng không có cảm kích.Trong phút chốc cô đứng lên, đem vòng cổ bỏ vào trong túi:-Bây giờ anh cũng có thể đến cục cảnh sát đón người rồi đấy, công ty tôi còn có việc, đi trước.-Chờ một chút.Thấy được Đường Tâm Lạc định đi, Lục Kình Hạo theo bản năng gọi cô lại.Cô xoay người, ánh mắt thoảng qua vẻ không kiên nhẫn.-Lục thiếu còn gì chỉ giáo sao?-Cô...Bị ánh mắt to tròn của cô nhìn thẳng, Lục Kình Hạo cảm thấy tim mình như bị bóp chặt lại.-Cô... sắc mặt nhìn không tốt lắm. Cô vừa tiếp nhận Đường thị, cảm thấy quá sức là điều không thể tránh được. Đường thị gần đây không yên ổn, cô đừng miễn cưỡng bản thân quá.-Chuyện của tôi, không cần phiền Lục thiếu quan tâm.Ánh mắt cô mang theo ý châm chọc, lạnh lùng nói:-Dù sao, tôi có được hôm nay, đều là nhờ Lục thiếu ban tặng. Lục thiếu đừng nên ở chỗ này giả mù sa mưa, mèo khóc chuột.Nói xong, Đường Tâm Lạc cũng không quay đầu mà rời khỏi quán.Nhìn bóng dáng yếu ớt nhưng cũng mạnh mẽ của Đường Tâm Lạc, ánh mắt Lục Kình Hạo tối sầm lại không biết đang nghĩ gì.Chỉ là, bất kể Đường Tâm Lạc hay là Lục Kình Hạo, người nào cũng không phát hiện ra, tại một góc khác ở quán cà phê, đang có một người âm thầm theo dõi từ đầu đến cuối cuộc gặp gỡ của hai người.Lục Kình Hạo đi rồi, Đường Mật trốn ở góc phòng gọi điện thoại cho Vạn Vi Vi.Ai cũng không