(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính nghĩ như vậy, thân thể bỗng nhiên giật thót lên.Trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng thở nhẹ, một giây sau, lại một lần nữa cô đã rơi vào một cái ôm quen thuộc.Đường Tâm Lạc lại càng hoảng sợ, lòng bàn tay chống đỡ lại hơi ấm trong lồng ngực anh, hai con ngươi từ lúc bị anh ôm lấy trong nháy mắt mở ra kinh ngạc mở ra.Đập vào mắt là gương mặt tuyệt mĩ của anh.Quen thuộc đến như vậy, nhưng lại mang vẻ lạnh lùng chưa từng có.Trái tim Đường Tâm Lạc không khỏi run rẩy, lời kháng cự bởi vì hơi lạnh toát ra từ thân thể anh mà nghẹn ứ trong cổ.Lục Dục Thần không nói gì cả. Một tay nâng cô lên, một tay nâng gáy cô dựa vào lòng ngực của mình, trực tiếp ôm cô vào phòng tắm.Đường Tâm Lạc cảm thấy lòng đang rỉ máu. Bởi vì cô lại bị Lục Dục Thần đặt lên bệ rửa tay một lần nữa. Ngồi ở trên bệ rửa tay, đầu của cô gần như đối diện với yết hầu và xương quai xanh của Lục Dục Thần.Toàn thân anh trần trụi, đối diện với yết hầu nam tính, xương quai xanh quyến rũ, Đường Tâm Lạc cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng.Cô có lẽ bắt đầu thiếu chút dưỡng khí.Còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Lục Dục Thần đã thản nhirn đứng trước mặt cô, bắt đầu thay cô cởi quần áo. Đây là tự cởi cho mình xong rồi, bây giờ chuyển qua cô sao?-Đợi...đợi một chút...Cô xấu hổ và giận dữ ngăn cản động tác của anh. Thế nhưng quả nhiên chỉ tốn công vô ích.Đường Tâm Lạc mắc cỡ mặt đỏ ửng lên. Từ mặt đến cổ lại đến ngực... Thậm chí là đầu những ngón chân nhỉ nhắn đáng yêu, đều bị ửng lên một tầng hồng nhạt.Đôi mắt đen láy tính mịch của Lục Dục Thần trong nháy mắt trở nên lờ đờ, còn không đợi Đường Tâm Lạc kịp phản ứng, anh đã cúi đầu hôn xuống dưới.Nụ hôn của anh nhưng muốn xâm chiếm toàn bộ thân thể cô, hầu như muốn đem cô mà cắn nuốt cho bằng hết. Vừa hôn, vừa hung hăng muốn lưu lại dấu vết của mình trên cờ thể cô.-Ừm... đau...Đường Tâm Lạc bị anh hôn, đau đến độ không khỏi nhíu mày.Lục Dục Thần cũng không dừng lại, người đàn ông lúc trước vốn thương hương tiếc ngọc dường như đã biến mất.Lại là một cái, những nụ hôn chồng chất lên nhau. Đường Tâm Lạc bị anh hôn đến hai vai run rẩy lên.-Lục Dục Thần...Anh... Anh buông tay...Cô không tự chủ đẩy anh một cái. Lại nghe được giọng anh gàn lấy trong cuống họng:-Không buông.-Vậy anh nhẹ một chút...em... em đau...Đôi mắt cô lấp lánh nước như sắp bật khóc nức nở cầu xin.Nếu là lúc trước, Lục Dục Thần đã sớm dừng lại, xem xét tình trạng của cô. Nhưng hôm nay, anh chẳng những không dừng lại, trái lại càng mạnh tay hơn.Đường Tâm Lạc thật sự bị anh giày vò đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa.Chính lúc cô đang cảm thấy hoảng loạn, lại đột nhiên nghe được giọng anh trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai mình:-Bây giờ, trên người em đầy những dấu vết anh lưu lại rồi. Tiểu Lạc, nhớ kỹ... Lần sau nếu còn khiêu vũ với người đàn ông khác thì không chỉ trừng phạt như thế này đâu.Nghe anh nói xong câu đó, Đường Tâm Lạc cả người như đông cứng lại.Lục Dục Thần... Anh ấy, anh ấy tức giận vì chuyện này sao?Nói cách khác, anh còn không biết chuyện của Việt Trạch?Trong nội tâm cô như đang có vô vàn tảng đá trùng trùng điệp điệp rơi xuống, nhưng đồng thời lại có một sợi dây thừng siết chặt.Cô vô cùng thấp thỏm lo âu, dù biết mình đối với Việt Trạch không có ý tứ gì khác, nhưng còn Lục Dục Thần sẽ để tâm đến nhường nào.Nhưng hiện tại xem ra, anh không chỉ để bụng đến chuyện đó.Đến việc cô khiêu vũ với bạn thân của anh là Kiều Mạc Hàn, cũng để tâm đến vậy!Đường Tâm Lạc run rẩy hỏi:-Anh... Không phải chỉ vì chuyện này...mà từ Mỹ trở về đấy chứ?Quỷ