(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tâm Lạc lạnh mặt hỏi: “Phóng viên là các người mời đến?”Lúc này toàn bộ đại sảnh lạnh ngắt như tờ.Các phóng viên đều giơ camera, microphone, bảo trì an tĩnh, sợ không nghe được đối thoại của họ.“Đúng vậy, là tôi gọi tới!” Đường lão thái thái không chút nào để ý hét lớn.“Con trai đáng thương của tôi mất sớm, lưu lại tôi một bà lão lẻ loi hiu quạnh phải chịu sự ức hiếp của mẹ cô…….Mẹ cô cái tiện nhân kia cuối cùng đã chết, tôi còn tưởng rằng cô có thể có chút hiếu thuận, không nghĩ tới….Cô so với mẹ cô còn quá đáng hơn!”Nói đến đây, Đường lão thái thái hướng về phía máy ảnh khóc lên.“Các vị phóng viên, mọi người nhất định phải giúp bà lão như tôi phân xử công bằng! Tôi sao lại có đứa cháu nội bất hiếu như vậy chứ, không nuôi tôi thì thôi, hiện tại….Còn muốn đuổi tôi ra khỏi nhà cũ Đường gia! Mọi người nói đi, thiên lý ở đâu, đúng là tạo nghiệt mà!”Đường lão thái thái càng nói càng kích động, tuổi này còn ở trước mặt mọi người khóc não nề.Đường Nhược Lan thấy mẹ mình khóc đương nhiên cũng tới tỏ vẻ theo.Bà ta không sợ hỏng lớp trang điểm tinh xảo, chỉ biết ở một bên giả mù sa mưa mà lau nước mắt.Máy quay đương nhiên nhắm ngay đến cảnh Đường lão thái thái khóc, có phóng viên không khỏi đồng tình với bà ta, ánh mắt nhìn về phía Đường Tâm Lạc càng chán ghét.Đường Tâm Lạc còn tưởng rằng là chuyện gì, quậy nửa ngày thì ra bà già độc ác Đường Xuân Phương cư nhiên là vì nhà cũ Đường gia mà đến.Cô gần đây rất bận, đã sớm bỏ chuyện Đường gia ra sau đầu, nhưng mấy ngày trước cũng có nhờ luật sư Phạm đi thu về nhà lớn Đường gia.Ha ha, nghĩ đến thật sự buồn cười vô cùng.“Bốp bốp bốp ----’’ Thanh âm vỗ tay thanh thúy vang lên, trong đại sảnh tràn ngập tiếng khóc càng rõ ràng hơn.Đường Tâm Lạc đột nhiên vỗ tay làm cho Đường lão thái thái chỉ biết khóc ngạc nhiên dừng lại.Ngay cả camera đang hướng về phía Đường lão thái thái cũng chuyển qua Đường Tâm Lạc.“Đường lão thái thái, bà đến đây là