(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Kình Hạo đi theo sau Đường Tâm Lạc.Gian phòng bài trí rất đơn giản, chỉ có một cái bàn, hai cái ghế dựa.Đường Tâm Lạc không định ngồi, đi vào liền đứng ở cạnh cửa..Lục Kình Hạo tùy tay đóng cửa lại.Lúc cửa đóng lại, rõ ràng cảm giác được thân thể Đường Tâm Lạc cứng đờ.Lục Kình Hạo ngồi vào ghế, cong môi, khóe miệng mang theo trào phúng: “Ngồi đi, không cần khẩn trương như vậy, tôi cũng không ngốc đến nổi làm gì cô ở cục cảnh sát.”Đường Tâm Lạc mím môi, ngồi vào đối diện anh ta, cực kỳ lãnh đạm hỏi: “Lục Kình Hạo, anh cuối cùng là muốn nói chuyện gì?”Cô không cho rằng giữa bọn họ còn gì để nói.“Lục Kình Hạo…” Anh ta lặp lại xưng hô của Đường Tâm Lạc đối với mình, “Chúng ta mới tách ra mấy tháng thôi, xưng hô như vậy thật đúng là mới lạ.”“Đường Tâm Lạc nhíu mày, “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”Thái độ Lục Kình Hạo hôm nay rất kỳ lạ.Ánh mắt anh ta từ trước đến nay nhìn mình đều mang theo chán ghét, Đường Tâm Lạc vĩnh viễn đều sẽ không quên.Cái loại ánh mắt ngoan độc lại âm lãnh này, mang theo ghét bỏ và khinh thường sâu sắc.Cô vĩnh viễn sẽ không quên bóng ma nửa năm sống ở nhà họ Lục, mình một lòng nhiệt tình đều ở bị diệt đi trong hoàn cảnh đó.“Đường Tâm Lạc…..Nếu tôi nói, tôi muốn cùng cô bắt đầu một lần nữa, cô có đồng ý không?”“Bắt đầu một lần nữa?” Đường Tâm Lạc sợ tới mức đứng lên, “Lục Kình Hạo, anh có phải điên rồi không?”“A, có lẽ đúng vậy. Tôi giống như thật sự điên rồi.”Lục Kình Hạo nhìn về phía Đường Tâm Lạc.“Đường Tâm Lạc, tôi không phải nói giỡn với cô. Tôi biết, hiện tại sau lưng cô có Lục gia chống lưng. Nhưng cô phải biết rằng, Lục gia chung quy cũng là đùa giỡn với cô thôi. Trở thành đồ chơi cho anh ta, không bằng một lần nữa trở thành vợ Lục Kình Hạo tôi. Cô cũng hy vọng khi ra ngoài cũng được kêu một tiếng bà Lục đi?”Đáy mắt Lục Kình Hạo mang theo bố thí, tuy rằng che dấu rất tốt, nhưng vẫn bị Đường Tâm Lạc