(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Thùy Trang NguyễnĐường Tâm Lạc khóc đến thương tâm, đầu rúc vào trong cổ Lục Dục Thần không ngừng nức nở.Cô vừa khóc lên đều đem anh gấp gáp. Lục Dục Thần làm sao cũng không nghĩ tới, chính mình chẳng qua là có chút giáo huấn cô, để cho cô về sau không cần phạm sai lầm, làm sao cô lại khóc rồi? Quả nhiên là cô gái nhỏ nũng nịu.Lục Dục Thần nhất thời có chút luống cuống chân tay, vỗ nhẹ lưng của cô dỗ dành : " Được rồi, đừng khóc... Lại khóc nữa, liền biến dạng rồi.""Hu... Anh khi dễ người, còn ghét bỏ em xấu!" Đường Tâm Lạc cọ cọ trong cổ anh, đem nước mắt nước mũi đều dính lên trên.Người đàn ông từ trước đến nay thích sạch sẽ, lúc này lại không để ý tới ẩm ướt dính dính ở cổ, vẫn vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành: "Không chê... Làm sao có thể ghét bỏ...""Chính là ghét bỏ..." Cô được tiện nghi, lúc này càng là thừa thắng xông lên : "Em bị người khi dễ, anh còn trách em, nói là lỗi của em!"Lục Dục Thần nghe xong liền biết cô gái nhỏ này là thừa cơ hội để bỏ qua chuyện này đây. Nhưng không có cách nào, người phụ nữ của mình, chính mình đau lòng.Cô không khóc còn tốt, một khi khóc lên, anh liền mềm lòng đến rối tinh rối mù.Đối với Lục Dục Thần mà nói, trường hợp duy nhất mà cô gái nhỏ này có thể khóc, chính là thời điểm ở trên giường.Anh có thể làm cho cô trên giường khàn giọng kiệt lực, nhưng lại không có cách nào lúc bình thường nhìn cô khóc đến thương tâm như vậy."Được, không trách em, em cũng không phải cố ý." Tuy theo lời nói của cô nhưng có quy củ vẫn là muốn cùng với cô nói rõ.“Chẳng qua về sau không cho phép lại để cho người khác để lại dấu vết ở trên thân thể em. Em là của anh, là của một mình Lục Dục Thần anh, anh không cho phép trên người của em có bất kỳ dấu vết của người nào khác."Mặc kệ là đàn ông hay là phụ nữ, Tiểu Lạc của anh, người nào cũng không cho đụng.Chỉ cần vừa nghĩ tới Lục Kình Hạo chẳng những đụng vào cô, vẫn là chồng trước trên danh nghĩa của cô, anh liền không nhịn được muốn người kia biến mất trên đời này.Đường Tâm Lạc chính là khóc càng lúc càng hăng, nghe được Lục Dục Thần nói câu này, đột nhiên ngây ngẩn cả người.Tiếng khóc dần dần ngừng lại, qua một lúc lâu cô mới ngẩng