(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một giây sau, ngón tay thon dài của Lục Dục Thần, đã luồn vào sau lưng cô, tìm tòi.Sau một lát, cổ tay đang bị trói liền được tự do.Ngay sau đó, anh liền nói:"Khăng quàng cổ này, bà cầm lấy đi."Bà Trương sao dám nhận đồ của Lục Dục Thần. Đang muốn há miệng từ chối, liền thấy ánh mắt sắc bén như dao của anh, bị dọa đến ngậm miệng.Tay run rẩy tiếp nhận khăn choàng.Sau khi nói tiếng cảm ơn, bà Trương không dám nhiều chuyện nữa, cầm khăn choàng lui xuống.Sau khi nhìn kỹ cái khăn, liền biết đây là kiểu dành cho đàn ông dùng, thiếu gia cho bà cái này, nhất định là chướng mắt chiếc khăn này.Bà Trương thầm quyết định, chờ về phòng, bà sẽ cất kỹ cái khăn này, tránh làm thiếu gia tiếp tục trướng mắt.Ai biết, vừa lui được mấy bước, liền bị Lục Dục Thần gọi lại."Bà Trương..." Âm thanh của anh âm lãnh, mang theo chút không vui:"Về sau, mỗi ngày đều quàng cái khăn đó lên."Nói xong, cũng kệ bà Trương đang kinh ngạc, ôm Đường Tâm Lạc lên lầu.Bà Trương cầm khăn quàng cổ, sửng sốt hơn nửa ngày, mới hoàng hồn lại.Ôi chao, sao bà lại quên hỏi thiếu gia, nếu trời nóng, thì bà có cần quàng khăn không?!*Đường Tâm Lạc trơ mắt nhìn Lục Dục Thần đưa khăn choàng của Việt Trạch cho bà Trương.Muốn ngăn cản, nhưng biết, không nên "tìm đường chết" lúc này.Vốn định sau khi chuyện này dần dần hạ xuống, cô sẽ lén trả lại khăn này cho Việt Trạch.Nhưng hiện tại...Thôi được rồi.Cô bị anh ôm lên phòng ngủ trên lầu.Vừa rồi trong xe, Lục Dục Thần đã "giáo huấn" cô rồi.Về đến nhà, thì cùng lắm là lạnh nhạt với cô chút.Cô nghĩ là, chuyện này, anh đã bỏ qua cho cô.Hừ, cứ lạnh nhạt đi..Dù sao cô cũng không thích anh, một cái bạo quân vô lý.Càng nghĩ cô càng cảm thấy vui vẻ, sau một khắc, liền bị anh thả ngã xuống giường.Theo sau đó, là thân thể to