(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừm...?" Cặp mắt anh đào mê ly chớp chớp, trong đầu có chút trống không.Thật sự, nằm trong ngực anh, ngẩng đầu liền thấy bộ dáng câu môi cười lạnh của anh, như có ma lực làm người khác hoảng hốt.Đầu óc ngưng hoạt động, mấy giây sau, mới nhớ anh hỏi cái gì.Anh là ai?Đương nhiên anh chính là Lục Dục Thần, là người đàn ông quyền thế nhất Hoa quốc.Nhưng mà, hình như anh không muốn để cô giới thiệu cái thân phận này.Cho nên...Anh muốn cô nói, là cái kia sao?Đôi mắt của Đường Tâm Lạc hơi mở to, trong mắt hiện lên không thể tin được.Bối cảnh của Việt Trạch, hình như cũng không đơn giản.Nếu như nói quan hệ của họ cho Việt Trạch, có phải tương đương chứng minh, lời anh nói cách đây không lâu là thật?Cô cho rằng, anh thuận miệng nói muốn công khai quan hệ của họ, chỉ là đang trêu cô thôi."Thế nào, không muốn nói hả?" Anh nhìn cô, khóe môi đang cười lạnh liền hóa thành cưng chiều.Con ngươi Đường Tâm Lạc hơi co lại, bị nồng tình mật ý trong mắt anh dụ dỗ, không nhịn được muốn sa vào.Cô chủ động đưa tay ôm cổ anh, giống như con mèo.Mặt ửng đỏ, thẹn thùng nói:"Việt Trạch..Đây là...là chồng của tôi, Lục Dục Thần."TỐt a, xem như trộm được hạnh phúc. Cho dù là hạnh phúc có kỳ hạn cũng được.Việt Trạch nghe Đường Tâm Lạc nói, con ngươi xanh lam bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.Cho dù anh đã biết trước quan hệ của họ. Nhưng chính tai nghe Đường Tâm Lạc nói, vẫn như cũ không làm anh tiếp thu nổi.Biểu cảm của Việt Trạch, không qua khỏi mắt Lục Dục Thần.Anh lạnh lùng cười một tiếng:"Thiếu chủ Redding ton..Bây giờ, tôi muốn dẫn phu nhân của tôi đi, mời anh nhường đường."Hôm nay anh mang người đến, là muốn cho họ mở đường, ngăn cản Việt Trạch.Nhưng vì cái tính chiếm hữu của mình, anh liền muốn bản thân tự ra tay với "tình địch" này.Dựa theo lời