...
Chương 31. Lần đầu tiên nhìn rõ mặt anh.
Xe khởi động, Đường Tâm Lạc bị chở trực tiếp đến cao ốc Hoàng Đình.
Cao ốc Hoàng Đình là tòa nhà lớn nhất nằm ở trung tâm thành phố này, gồm 188 tầng, tất cả đều thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Hoàng Đình. Mà nơi này, chính là trụ sở chính của tập đoàn Hoàng Đình.
Ở Hoa quốc hay toàn thế giới, tập đoàn Hoàng Đình luôn đứng đầu về độ giàu có. Người ta gọi tổng giám đốc của tập đoàn này là Thần thiếu, người trong nhà gọi anh là Lục gia. Anh cũng chính là người nắm quyền trong Lục gia, gia chủ Lục Dục Thần.
Đi thang máy đến tầng cao nhất, Mạnh Trạch dẫn Đường Tâm Lạc đến trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Lục gia, đã mang người đến.” Mạnh Trạch nhẹ nhàng gõ cửa, đứng trước cửa cung kính nói.
“Cho cô ta vào.” Âm thanh lạnh lẽo truyền ra.
Mạnh Trạch nhẹ nhàng mở cửa, khom người mời Đường Tâm Lạc vào.
Chẳng hiểu tại sao, nhìn qua khe cửa, Đường Tâm Lạc lại sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cô phải đi vào thật sao?
Một khi bước một bước này, có lẽ, cả đời cũng không dứt ra được.
Nhớ tới cái ôm nóng rực của anh, nụ hôn bá đạo của anh, Đường Tâm Lạc biết, cô đang giao dịch cùng ác ma.
“Mời vào, Đường tiểu thư.” Mạnh Trạch nhẹ nhàng thúc giục cô, Đường Tâm Lạc vô ý thức nhìn anh.
Mặt Mạnh Trạch nghiêm nghị, Đường Tâm Lạc hiểu, có lẽ cô không còn đường lui.
Đúng vậy, cô trốn không thoát.
Bị người thân đuổi ra khỏi nhà, bị chồng cũ tính toán gài bẫy, bây giờ cô không có bất cứ lý do nào khinh thường trợ giúp của người khác.
Cô cần Lục Dục Thần, không phải cần đàn ông, mà là địa vị cùng gia thế của anh.
Cho dù vào hang hổ cũng phải nguyện ý đi vào.
Hít sâu một hơi, Đường Tâm Lạc bước vào.
Diện tích căn phòng cực lớn, không trang trí khoa trương lộng lẫy, nhưng khắp nơi đều trưng bày là tác thẩm quý hiếm.
Mặt đất trải một tấm lông cừu màu xám, ghế sofa màu đậm dùng da thật bọc xung quanh.
Cánh cửa phía xa kia là một mặt tường được trang trí bằng pha lê, gần cửa
sổ là bàn công việc cùng kệ để tài liệu.
Sau bàn công việc là một cái ghế da đang quay vào tường.
Đương nhiên, người đàn ông dây dưa với cô mấy ngày qua, đang ngồi sau cái ghế da đó.
Hai lần trước, tuy quan hệ thân mật với anh nhưng vì mắt cận nên không thấy rõ khuôn mặt của anh.
Lần này…
Đường Tâm Lạc phản xạ có điều kiện nâng kính, thận trọng đi tới.
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng ghế da cũng xoay lại, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của anh cứ thế hiện ra.
Người đàn ông ngồi trên ghế da, mái tóc màu đen được chải chuốt cẩn thận tỉ mỹ vuốt ngược ra sau ót, bả vai rộng lớn, xương quai xanh nam tính, gương mặt nghiêm nghị pha chút mị hoặc.
Anh híp mắt quan sát phản ứng của Đường Tâm Lạc, đôi mắt đen kịt không chút che giấu tức giận.
Ánh mắt như vậy, như muốn đốt cháy cô,vô cùng khoa trương.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng lần đầu tiên nhìn trực diện khuôn mặt tuyệt mỹ của Lục Dục Thần, nhịp tim Đường Tâm Lạc vẫn không khống chế được đập chậm một nhịp.
Lúc trước nhìn không rõ mặt của anh, cô cũng đoán anh có mị lực hơn Lục Kình Hạo, nhưng bây giờ, chính thức thấy rõ gương mặt của anh, cô liền hiểu, cái gì là trời sinh vương giả, đứng ở đỉnh cao quyền lực.
Đường Tâm Lạc nhìn anh một lúc, cuối cùng, nhờ lý trí mà cô thu hồi ánh mắt.
“Thần thiếu.” Cô cố tỏ ra bình tĩnh, ép buộc bản thân nặn ra một nụ cười với anh.