(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì biết, Tô Tình tạm thời không có nguy hiểm.Đường Tâm Lạc liền huỷ bỏ báo án, tới phim trường toàn tâm toàn ý ứng phó truyền thông.“Tâm Lạc, em cuối cùng cũng tới!” Lâm Thiến nhìn đến Đường Tâm Lạc, lộ ra biểu tình mệt mỏi.Thoạt nhìn thì cô đã vì Đường Tâm Lạc hết sức ứng phó rồi.“Hôm nay truyền thông đến đều rất quan trọng, trong đó còn có hai phóng viên đài quốc gia. Sau khi họ tới lại không nhìn thấy nhà làm phim và đạo diễn, có lẽ nghĩ mình trễ giờ nên có hơi khó chịu. Chờ lát nữa phỏng vấn em phải cẩn thận, bọn họ chắc là không dễ chịu đâu.”Đường Tâm Lạc vỗ mu bàn tay Lâm Thiến, “Em biết rồi chị Thiến, vất vả cho chị rồi, còn lại cứ giao cho em đi.”Đường Tâm Lạc thanh âm nhẹ nhàng, mặt mang theo ý cười thản nhiên.Lâm Thiến cảm thấy tâm đang treo lơ lửng lập tức được trấn an.Xem ra là cô đã quá sốt ruột, lấy năng lực của Tâm Lạc thì ứng phó truyền thông sẽ không có vấn đề gì.Vì thế Lâm Thiến dẫn Đường Tâm Lạc đi vào bên trong.Đoàn phim lúc này cũng chưa hoàn toàn đóng máy, phó đạo diễn đang chỉnh sửa vài vai phụ không quan trọng.Toàn bộ phim trường nhìn qua vô cùng bận rộn.Lâm Thiến dẫn Đường Tâm Lạc xuyên qua phim trường, lại xuyên qua một loạt phòng trang điểm, cuối cùng đi đến phòng nghỉ của đạo diễn ở tận cùng bên trong.Tô Tình không ở đây, gian phòng này lại lớn nhất nên tạm thời dùng làm nơi phỏng vấn.Cửa phòng mở ra, Đường Tâm Lạc đứng ở ngoài cửa, thấy rõ tình huống bên trong.Trên sô pha ở giữa phòng có một người đang ngồi.Anh ta bị đông đảo phóng viên vây quanh, mười mấy microphone đặt ở trước mặt, bên cạnh còn có rất nhiều người đang quay phim.Cửa phòng bị đột nhiên mở ra, tầm mắt mọi người, đều không tự giác hướng về Đường Tâm Lạc.Mà Việt Trạch bị mọi người vây quanh ở giữa giờ phút này cũng ngẩng đầu theo.Đôi mắt xanh thẳm ấy chăm chú nhìn Đường Tâm Lạc.Nữ chính tai