(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô nhi viện Ánh sao….”Cô đương nhiên biết.Đây là cô nhi viện khi còn nhỏ mẹ thường hay dẫn cô đến.“Biết, sao anh lại đột nhiên hỏi cái này? Cô nhi viện đó đã đóng cửa mười năm rồi, anh muốn tìm bạn à?”Người hỏi về cô nhi viện.Phần lớn đều là vì người thân hoặc bạn bè.Cô nhớ rõ Bố Lan Khắc từng nói Việt Trạch là con trai độc nhất, một người trưởng thành trong cô độc.Khả năng anh ta tìm bạn là cao hơn.“Không.” Việt Trạch lắc đầu cười: “Tôi nghe trợ lý Lâm nói qua, cô ấy nói cô ấy xuất thân từ cô nhi viện đó. Khi còn nhỏ được mẹ cô giúp đỡ và chăm sóc, tôi chỉ cảm thấy tên cô nhi viện đó rất đặc biệt.”Ánh mắt Việt Trạch thâm thúy, dừng trên mặt Đường Tâm Lạc.Đồng tử màu xanh trong trẻo, quang ảnh chớp động, như là cẩn thận quan sát, lại như đang che dấu điều gì.Đường Tâm Lạc nghe Việt Trạch nói, hơi cúi đầu nhớ lại quá khứ.Hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt Việt Trạch luôn dõi theo mình.“Rất đặc biệt đúng không…..Ánh sao. Tôi nhớ mẹ từng nói qua, khi tôi còn nhỏ rất thích đến cô nhi viện kia, cũng như rất thích cái tên của nó vậy. Lúc nhỏ tôi thường xuyên đến đó.”“Chỉ là có một lần ở chỗ đó xảy ra chuyện, sau khi về nhà tôi đột nhiên sốt cao. Sau khi hết bệnh mẹ cũng rất tức giận nên cũng không để tôi đến đó nữa.”Nghĩ đến quá khứ, khóe môi Đường Tâm Lạc không tự giác cong lên.Thời gian vô ưu vô lo, lại có cha mẹ yêu thương đó trôi qua thật nhanh.“Tôi còn tưởng rằng cô lúc nhỏ sẽ là một nhóc con hiểu chuyện chứ…. Không nghĩ tới vậy mà còn chọc tức mẹ nữa đấy. Cô khi đó đã gây ra họa gì?”Việt Trạch nhìn như là lỡ đãng hỏi, nhưng màu xanh