(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hu hu hu….Mẹ, anh ấy muốn để người khác làm bà Lục….anh ấy muốn ơ bên người khác….”Cố Huyên Nhi nhào vào ngực Thẩm Uyển, khóc đến thê lương, chọc người trìu mến.“Anh ấy còn phải chờ hết một năm mới chịu ly hôn với người phụ nữ kia. Đến lúc đó con của bọn họ cũng đã sinh ra rồi, tất cả mọi người đều biết đó là con của vợ trước anh ấy. Dù con có gả cho anh ấy…..Thì có thể làm gì chứ!”“Huyên Nhi, đừng khóc, đừng khóc…… Là mẹ không tốt, là mẹ đưa ra chủ ý mới làm hại con! Huyên Nhi, con đừng hoảng hốt, mẹ sẽ nghĩ cách, con đừng nghĩ nhiều làm hại thân thể!”Cố Huyên Nhi nghe được Thẩm Uyển nói sẽ thay cô ta nghĩ cách, biết Thẩm Uyển lại mắc câu rồi, đáy mắt hiện lên vui vẻ.Cô ta biết mà.Thẩm Uyển yêu thương con gái mù quáng, rất dễ lừa.Mỗi lần, chỉ cần cô ta dùng chút mưu mẹo thì đã có thể lừa Thẩm Uyển làm việc thay cô ta.Mà cô ta chỉ cần giả trang điềm đạm đáng yêu, ngây thơ vô tri là được.Vậy là có thể tiếp tục làm tiểu công chúa hiền lành trong sáng rồi.Tuyệt đối sẽ không ai phát hiện tất cả là do cô ta sau lưng đổ dầu vào lửa.“Mẹ….Con sợ.”Cô ta kéo tay Thẩm Uyển, đem mặt chôn trong ngực bà ta.“Nhân Nhân nói với con, người phụ nữ kia rất giỏi dụ dỗ đàn ông, Dục Thần và cô ta mới biết nhau hơn ba tháng, tâm anh ấy cũng đã thay đổi rồi. Hiện tại nếu bọn họ có con với nhau, dù thân thể con có khôi phục, tương lại cũng chỉ có thể gả làm mẹ kế cho người ta. Mẹ….Con thật sự sợ lắm…..”Kiều Nhân Nhân đương nhiên không có nói với Cố Huyên Nhi như vậy.Thậm chí lúc Cố Huyên Nhi tỉnh lại sau phẫu thuật, không nhìn thấy Lục Dục Thần.Cảm thấy tình huống không đúng liền gọi cho Kiều Nhân Nhân.Bởi vì nha đầu kia quá ngốc, bị cô ta nói vài lời đã