(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"TRách không được lần trước anh lại hỏi chuyện cô nhi viện..." Đường Tâm Lạc hiểu gật đầu.Trước kia, mẹ cô thường xuyên đến cô nhi viện làm từ thiện, hình như Việt Trạch có người quen ở cô nhi viện, biết mẹ cô là chuyện bình thường.Chỉ là, sau khi bi mất sợi dây chuyền, thì bà liền không tới nữa.Lúc đó cô khoảng bảy tuổi, chẵng lẽ Việt Trạch biết mẹ cô từ lúc anh còn nhỏ sao?KHi đó, cùng lắm anh cũng chỉ mười tuổi, thế mà lại nhớ kỹ chuyện sợi dây chuyền này.Việt Trạch nhìn cô cúi đầu suy nghĩ, đôi mắt lam đậm hiện lên một chút u ám.Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tâm Lạc, anh đã cảm thấy cô rất quen thuộc.Hai mắt rất giống Thẩm Uyển. Nhưng mà trên đời này người giống người là chuyện không hiếm.Để tránh tính sai, Việt Trạch hào phóng tiết lộ thêm một chút:"Tôi biết sợi dây chuyền, thật ra không phải chỉ vì biết mẹ cô. TRên thực tế, dây chuyền kia, là mẹ của tôi cho cô.""Anh...." Đường Tâm Lạc không dám tin trợn to mắt.Mẹ của Việt Trạch cho cô?"A." Việt Trạch cười khẽ một tiếng:"Có phải cô đang rất sợ tôi nói, sợi dây chuyền này chính là tín vật đính ước của hai chúng ta khi từ bé không?"Đường Tâm Lạc: ".."Thật ra vừa rồi cô cũng nghĩ như vậy."Cô yên tâm, không phải đâu." VIệt Trạch nói:"Sợi dây chuyền này chỉ là quà chúc phúc của mẹ tôi mà thôi, cô biết đấy, trong mặt dây chuyền còn có một...""Có hình một thiên thần nhỏ!" Đường Tâm Lạc không kiềm được bổ sung.Sau khi nghe Đường Tâm Lạc trả lời chính xác, đôi mắt xanh lam liền lóe lên tia sáng lạnh.Thậm chí, khóe miệng đang cười yếu ớt, cũng không thể duy trì nữa.Đường Tâm Lạc...Quả nhiên cô mới chính là con gái của Thẩm Uyển!"Đúng, có hình một thiên thần nhỏ." Việt Trạch ngước mắt, nhìn Đường Tâm Lạc.Lần này, thâm ý ở đáy mắt hoàn toàn