(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể phủ nhận, mỗi cô gái đại khái đều có một mong ước như vậy. Người đàn ông mình yêu, quỳ gối ,tự tay giúp mình đeo lên chiếc nhẫn đại biểu cho hôn nhân. Cô đã trải qua hai lần kết hôn nhưng cầu hôn thì chưa từng trải qua.Lục Dục Thần đem người con gái bị kích động về cảm xúc ôm lên. Bàn tay to nâng cô lên để cô nhẹ nhàng dựa vào lòng mình.Mặt khác một cái tay lớn nâng tay trái đeo nhẫn của cô lên." Thích sự kinh ngạc này không?" Hắn cúi mắt nhìn cô, đáy mắt là yêu thương khó kìm nén.Đường Tâm Lạc gật đầu, mềm mại nói:" Thích........ rất thích........."Mặc dù chiêu thức như vậy, cũ đến mức phim nhiều tập trên truyền hình cũng không dùng đến nữa nhưng cô thực sự rất cảm động, rất vui vẻ." Thích là tốt rồi." Hắn hôn nhẹ đỉnh đầu của Đường Tâm Lạc.Hắn nhàn nhạt mở miệng, " Tiểu Lạc, anh biết hôn nhân của chúng ta bắt đầu là một bản hợp đồng, bắt đầu như vậy nhất định là em sẽ để ý.""Em......."Đường Tâm Lạc muốn nói cô hiểu, cô không để ý. Nhưng lời nói dối lòng,làm sao cũng không thể nói ra miệng."Không sao, anh đều biết....." Lục Dục Thần nhìn cô, hơi nhếch khóe môi, "Cho nên mới có nghi thức cầu hôn như thế này.""Tiểu Lạc, anh muốn em hiểu rõ. Anh Lục Dục Thần lấy em là vì anh thích em, thích con người của em. Em là Lục phu nhân của anh, mãi mãi là Lục phu nhân."Nói xong, hắn cầm tay trái của cô, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn kim cương.Ánh mắt Đường Tâm Lạc nhìn theo động tác của Lục Dục Thần, rơi trên ngón áp út tay trái của mình. Chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu hồng nhạt, Kim cương hồng cực lớn, lấp lánh tinh khiết dưới ánh đèn.Trong đầu bỗng hiện ra đoạn tin tức trước đây đã xem qua. Cô trợn to hai mắt, nhịn không được mở miệng," Viên kim cương này là bán đấu giá ở Geneva, bán với giá trên trời.....""Phải." Lục Dục Thần nhẹ giọng