(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, Tâm Lạc, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, cậu mau vào vị trí đi. Còn có, bà nội, cô cô còn có em họ của cậu đều đến, đang ở bàn thứ hai…mấy người họ là cậu mời đến?”Đường Tâm Lạc nhìn theo ánh mắt Tô Tình, vừa vặn đối mắt với Đường Mật.Đường Mật khẽ nhếch cằm, nhìn ánh mắt của cô ta muốn bao nhiêu thanh cao liền có bấy nhiêu.Mà sắc mặt của Đường Nhược Lan cùng bà Đường hoàn toàn khinh thường cô.Đường Tâm Lạc khẽ lắc đầu, “ Không phải tớ, nhưng mà cậu yên tâm, Nếu Dục Thần để cho họ vào tự nhiên có dụng ý của anh ấy.”Có thể nói, bây giờ Đường Tâm Lạc đối với Lục Dục Thần là tín nhiệm trăm phần trăm.An bài của anh, tuy rằng khó hiểu, nhưng cô sẽ không nghi ngờ.“Ừ, trong lòng cậu hiểu rõ là được, còn có….Việt Trạch cũng đến, không có việc gì chứ?” Tô Tình khẽ di chuyển để Đường Tâm Lạc có thể nhìn thấy Việt Trạch vừa bị người mình che lại.Việt Trạch vẫn như vậy, chỉ cần ngồi ở đó cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác.Người đàn ông đẹp như vậy, đôi mắt màu lam lúc này hình như có thêm nhiều nỗi buồn cùng lạnh lùng.Cảm giác được ánh mắt của Đường Tâm Lạc nhìn qua.Việt Trạch hơi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô.Chỉ là một giây.Cũng khiến cho hơi thở của Đường Tâm Lạc ngừng lại.Đôi mắt u buồn như vậy, giống như muốn lôi kéo tâm người ta đi.Việt Trạch chỉ ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu.Nhìn qua giống như cố tình duy trì khoảng cách với cô.Tô Tình lặng lẽ nói bên tai Đường Tâm Lạc, “Anh ta chắc là đau lòng…Cậu nhìn ánh mắt anh ta xem. Chiêu này của chồng cậu thật là tuyệt, giết người vô hình a!”“Cái gì là giết người vô hình, đừng nói bậy.” Nói là như vậy, nhưng Đường Tâm Lạc cũng có thể nhìn thấy u buồn trong mắt Việt Trạch.Việt Trạch…chẳng lẽ anh ta còn chưa buông được?“Tiểu Tình, cậu giúp tớ tiếp đón Việt Trạch đi, tớ đi trước đã.”Tuy rằng quan tâm Việt Trach, nhưng Đường Tâm Lạc biết thân phận hôm nay của mình.Cô là chủ nhân của bữa tiệc, là vợ của Lục Dục thần, là phu nhân của gia chủ Lục gia.Quan hệ với Việt Trạch sớm đã có tai tiếng, không thích hợp quá gần gũi với Việt Trạch.Cô chào hỏi Tô Tình xong, chậm rãi đi đến bàn thứ nhất.Người Đường gia thấy Đường tâm Lạc yểu điệu đi đến bàn thứ hai mà họ đang ngồi, cho rằng cô muốn đến làm quen, trên mặt lập tức lộ ra ý đắc chí.Hừ, Đường Tâm Lạc chỉ là đứa tình nhân, lại dám đến bữa tiệc, khẳng định là dựa vào mình được Lục gia sủng ái.Đường Nhược Lan thấy thế, lặng lẽ nói với bà Đường, “Mẹ, lát nữa mẹ không được mềm lòng. Tiện nhân Đường Tâm Lạc kia thấy chúng ta ngồi ở bàn thứ hai liền nghĩ đến muốn chúng ta cầu xin giúp cô ta.Hôm nay chúng ta là được Lục phu nhân mời đến đây, mẹ không thể nghe nó nói vài câu hoa ngôn xảo ngữ mà mắc mưu a!”“Con yên tâm, mẹ biết nên làm thế nào.”Bên kia Trác Minh Phó nghe được hai mẹ con Đường gia nói chuyện, hơi nhăn mi lại.Lúc nãy ông ta đã cảm thấy người Đường gia nói chuyện cổ quái.Bây giờ nghe lại, không phải cổ quái mà người Đường gia căn bản không biết chủ nhân bữa tiệc đêm nay là ai!Đang chuẩn bị nói với họ hai câu, Đường Nhược Lan đột nhiên nói nhỏ một tiếng, “Cái đứa tiện nhân ĐƯờng Tâm Lạc này, lại dám làm lơ chúng ta!”Hóa ra, Đường tâm Lạc không như Đường Nhược Lan nói chạy đến chỗ họ xin giúp đỡ.Mà ngược lại đi thăng đến bàn thứ nhất.“Mẹ, tiểu tiện nhân này rõ ràng là quấy rồi, lại dám ngồi lên bàn thứ nhất. Đây rõ ràng không cho Lục phu nhân mặt mũi!”“Cái con này, xem ta giáo huấn nó!” Bà Đường đột nhiên đứng lên, “Được, hôm nay ta liền thay Đường gia thanh lý môn hộ!”CHương 440: : Bà muốn giáo huấn Đường Tâm Lạc.Bà Đường sốt ruột, đương nhiên Đường Nhược Lan cũng sốt ruột muốn lấy lòng Lục phu nhân, mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, hai ba bước liền chạy đến bàn thứ nhất.“Đường Tâm Lạc, mày thật đúng là không biết xấu hổ, đứng lê cho ta!”Bà Đường hét lên một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.Bàn