(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Lục Chí Hạ hoảng sợ ông ta biết con trai bất bình.Làm sao nó có thể tiếp nhận tình huống như vậy!Bắt nó kính trà cho vợ trước thật sự là…Nhưng lúc này không phải thời gian để so đo, Lục Chí Hạ biết rõ địa vị của mình ở lục gia tuyệt đối không thể đắc tội Lục Dục thầnÔng ta đang chuẩn bị kéo Lục Kình Hạo về.Một người đàn ông cao lớn yêu sau lưng Đường Tâm Lạc đi ra Lục Dục thần híp mắt lại ánh mắt nguy hiểm.“Lục tứ, đây là con trai của ông?” Anh lạnh lùng nói, ánh mắt nguy hiểm giọng nói không dấu diếm địch ý.Lục CHí Hạ sợ đến mức tay run lên, thấp thỏm kéo Lục Kình Hạo lại.Lục Kình Hạo lui lại một bước nhưng ánh mắt không chút yếu thế nghênh đón nhìn Lục Dục Thần.“Lục gia, đã lâu không gặp.” Lục Kình Hạo không kiêu ngạo, không sủng nịnh trả lời.Lúc ở đồn cảnh sát, anh ta đã từng giằng cô với lục Dục thần.Chỉ là lần đó, anh ta hoàn toàn thất bại.Bị thủ hạ của Lục Dục Thần ra tay tàn nhẫn, sỉ nhục như vậy, anh ta vĩnh viên không quêb.Lục Dục Thần nhìn người trước mặt.Lục Kình Hạo thấp hơn anh ta nửa cái đầu dung mạo cũng anh tuấn trẻ tuổi, dáng người cũng cân đối.Quan trọng nhất là khác với Lục Chí Hạ, đáy mắt anh ta có dã tâm mạnh mẽ của người trẻ tuổi.Lục Dục thần nhướn mày, đáy mắt có tia lạnh.Một cỗ uy phong có sẵn từ ánh mắt anh tràn ra.Anh cũng không phản ứng lại lời chào của Lục Kình Hạo mà quay đầu nhìn Lục tứ, “Lục Kình Hạo...không tồi.Lục tứ, ông nuôi được đứa con trai rất tốt.”“Lục gia quá khen,