(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Ông muốn nói cái gì cứ nói đi.-Lục gia, kỳ thật... Cho dù là ngài muốn ly hôn với Thiếu phu nhân, cũng không cần định ra điều khoản như vậy. Cái này... Cậu chủ nhỏ còn có một nửa số tài sản, cái giá như vậy là quá lớn...Mạnh Trạch một mực không biết, phần nội dụng hợp đồng mà Lục Dục Thần sai luật sư Phạm soạn thảo lại rốt cuộc là cái gì. Thời điểm này đột nhiên nghe được lời Luật sư Phạm, vẻ mặt không khỏi biến sắc.Cậu chủ nhỏ...Một nửa tài sản...Chẳng lẽ Lục gia đang muốn...-Ông không cần khuyên nữa, tôi đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi.Lục Dục Thần lạnh lùng cự tuyệt đề nghị của luật sư Phạm.Cho dù tim đau như bị dao cắt, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên nghị không thay đổi.Phạm Tần Nghị im lặng.Nhưng Mạnh Trạch lại không thể nào chấp nhận như vậy.-Lục gia, ngài không thể làm như vậy! Cậu chủ nhỏ là huyết mạch duy nhất của là Lục gia, còn có tài sản, sao có thể tách một nửa cho Đường tiểu thư được!Mạnh Trạch đi theo Lục Dục Thần nhiều năm, chỉ nghe mấy câu đã biết rõ Lục Dục Thần muốn làm cái gì.Con nối dõi...Gia sản...Những thứ này đều cực kỳ quan trọng, không thể cho phép một chút bất trắc nào xảy ra.Vì sao Lục gia có thể dễ dàng đem tất cả những thứ này đưa cho Đường Tâm Lạc được.Cách xử lí theo cảm tính của Lục gia, dường như khiến Mạnh Trạch có cảm giác vô cùng lạ lẫm.-Mạnh Trạch, không cần nói nữa... Tôi đã quyết định rồi.Lục Dục Thần ánh mắt lạnh như băng quét qua Mạnh Trạch.Cho dù là người đã cùng bên cạnh anh nhiều năm, lúc này cũng không khỏi bị anh nhìn với ánh mắt lạnh lùng như ngưng tụ hơi sương .-Thế nhưng mà, Lục gia...-Không có nhưng nhị gì cả, nhớ kỹ, đây chính là quyết định của tôi...Mạnh Trạch bị đôi mắt đen láy của Lục Dục Thần thoáng nhìn, chỉ cảm thấy lạnh cả đốt sống lưng. Cái lạnh ấy trong chốc lát đã bao phủ toàn thân.Anh ta lại không dám nói một chữ "Không" nữa, chỉ có thể cung kính gật đầu:-Được, Lục gia. Tôi biết rồi...Lục Dục Thần thu ánh mắt tĩnh mịch, lạnh lùng nói với với Mạnh Trạch và luật sư Phạm:-Chuyện