(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hình như cô ngủ rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.Trên người không có một chỗ nào lành lặn.Nơi nào cũng có vết đao.Máu từ những vết thương đó chảy xuống đầy đất.Dưới thời tiết lạnh như vậy đã sớm đông lại.Đã như vậy những kẻ kia còn cột bom hẹn giờ trước ngực cô.Chỉ cần động một chút cả người cô sẽ nổ thành tro."Không-----" Lục Dục Thần từ trước đến nay luôn kiên định nghe Việt Trạch nói như vậy bỗng nhiên không chống đỡ được nữa.Suy sụp ngã xuống đất.Nếu không phải Lục Thất đỡ anh, thì anh đã trực tiếp ngã xuống đất."Không,,,sẽ không...Tâm Lạc cô ấy sẽ không..." Lục Dục Thần lúc này không thể tiếp nhận được sự thật này.Anh thất thố hoảng hốt bước đến gần xem Tâm Lạc.Trên người cô có rất nhiều vết thương, cô nhất định rất đau.Tiểu Lạc của anh sợ đau như vậy, sao cô có thể chịu đựng được....Đường Tâm Lạc nhăn mày cười, cô vui vẻ giận hờn, cô làm nũng trong ngực anh, cô khóc lóc cầu xin, yếu ớt kiều mị, tất cả...Tất cả đều hiện lên trong đầu anh..."Khụ----"Đau thương ập đến, Lục Dục Thần cuối cùng không khống chế được đau đớn tê tâm phế liệt.Phun ra một ngụm máu tươi."Lục gia--Lục gia---"*Khi Lục Dục Thần tỉnh lại một lần nữa, người đã nằm ở bệnh viện."Dục Thần....Dục Thần, con cuối cùng cũng tỉnh!Con dọa chết mẹ, dọa chết...Ô Ô..."Lục Dục Thân mở mắt lại nhìn thấy Trác Nhã Dung.Trác Nhã Dung ngồi ở mép giường, thấy Lục Dục Thần tỉnh, lập tức nhào vào giường khóc lớn."Dục thần, con không thể có việc gì, mẹ đã không còn con dâu, không còn cháu nội....Con ngàn vạn lần không thể nào lại xảy ra chuyện! Nếu con xảy ra chuyện, sao mẹ có thể sống đây...""Đúng rồi, Tâm Lạc...Tâm Lạc cô ấy....""tâm Lạc, Tâm Lạc, nó đã...Còn có cháu nội đáng thương của mẹ, họ..họ đều..."Trác Nhã Dung gần như không nói được.Bà nghẹn ngào, nếu không phải bây giờ Lục gia không có ai chống đỡ, bà gần như cũng muốn ngã xuống ngay lúc này."Mẹ, sẽ không....người phụ nữ kia không phải là