"Ôm đủ chưa?" Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông truyền tới, ánh mắt không chút thân thiện nhìn Đường Tâm Lạc.
Đường Tâm Lạc thuận thế cười một nụ cười thâm sâu: "Anh yêu, anh đang chê người ta sao?"
Ban đầu cô toàn ở thế bị động, nhưng bây giờ lại trở nên chủ động.
Âm thanh của Đường Tâm Lạc mềm mại, mặc dù cô đã cưới hai lần nhưng cũng chỉ mới chừng hai mươi, chẳng những âm thanh mềm mại mà cả người như một đóa hoa mới nở, xinh đẹp mà quyến rũ.
Lục Dục Thần đang lạnh lùng bỗng bắt gặp đôi mắt trong veo của cô.
Ánh mắt sâu xa lướt qua dung nhan ấy.
Đôi mắt đào hoa ngập nước, môi anh đào, biết rõ là cô đang diễn trò, cố tình làm vẻ ủy khuất nhưng vẫn không nhịn được thương tiếc.
Anh ôm đầu cô ở ngực, xoa xoa tóc cô: "Không phải."
Ban đầu tính điều chỉnh tâm trạng xong sẽ nói chuyện với cô, không nghĩ tới người phụ nữ này lại nhạy cảm như vậy, lạnh nhạt một chút lại khiến cô bất an.
"Nhưng mà, em cảm thấy... Mấy ngày không gặp, hình như anh ra ngoài gặp người khác." Đầu cô còn vùi trong ngực anh, âm thanh có chút buồn bã.
Ánh mắt thâm sâu của Lục Dục Thần có chút sắc bén, đường cong trên gương mặt lạnh lùng.
"Sao đây, em đang hỏi hành động của anh hay là chất vấn anh lạnh nhạt với em?"
"Không có." Đường Tâm Lạc không nghĩ nhiều lập tức chối, âm thanh vẫn buồn bã.
Lục Dục Thần nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, ép buộc cô đối mặt với mình.
"Lục phu nhân, anh hy vọng em hiểu rõ." Khóe miệng anh có chút lạnh lẽo, khiến người khác muốn đóng băng: "Tôi cưới cô chỉ là một cái giao dịch. Trong một năm nay, tôi đạt được thứ tôi cần, cô đạt được thứ cô cần, chúng ta không nợ gì nhau, không nên can thiệp chuyện của đối phương."
"Nghe rõ chưa?" Một chữ cuối cao giọng hơn, có chút gợi cảm, nhưng vẫn không khiến trái tim Đường Tâm Lạc rung động.
"Hiểu rồi." Cô gật đầu, không biết rõ là vui mừng hay thất vọng.
Cô thăm dò thành công, ít nhất câu này thì cô cũng hiểu được Lục Dục Thần muốn gì.
Hôn nhân giữa bọn họ trong một năm nay sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ người phụ nữ nào.
Cô có thể sử dụng thân phận Lục phu nhân để làm chuyện mình muốn, nhưng
trừ việc này thì cô không có quyền can thiệp vào chuyện của Lục Dục Thần.
Dĩ nhiên anh cũng không quản chuyện của cô.
Chuyện này rất tốt, đúng như hợp đồng họ đã ký, nhưng mà...
Vì sao đáy lòng có chút kỳ lạ?
Đường Tâm Lạc ép mình không suy nghĩ nhiều, cố nặn ra một nụ cười với Lục Dục Thần.
"Lục tiên sinh yên tâm, sử dụng tiền và danh tiếng của anh, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, đương nhiên tôi sẽ không khiến Lục tiên sinh khó chịu. Mà câu hỏi vừa rồi chỉ hỏi theo đúng danh phận Lục phu nhân thôi. Tôi còn tưởng... Lục tiên sinh sẽ thích Lục phu nhân như vậy."
"Nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, thì ra Lục tiên sinh không thích Lục phu nhân hỏi nhiều chuyện. Anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau."
Đường Tâm Lạc nói xong thì đứng dậy, thoát khỏi lòng của Lục Dục Thần.
Lần này đứng vững về chỗ, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem chương trình yêu thích của mình.
Ánh mắt Lục Dục Thần thâm sâu nhìn sắc mặt bình tĩnh của cô gái kia.
Rõ ràng đó là mẫu Lục phu nhân mà anh cần, nhưng vì sao trong nháy mắt, khi cơ thể mềm mại của cô đi khỏi lòng anh, anh lại cảm thấy có chút mất mác?
Ngón tay xoa xoa mi tâm, có lẽ anh bận rộn quá, đầu óc không tỉnh táo nữa.
____
Nhạc đệm ngắn ngủi này trôi qua rất nhanh, sau khi máy bay đáp cánh xuống thành phố A, Lục Dục Thần khôi phục lại thái độ cưng chiều đối với Đường Tâm Lạc.
Nhưng mà Đường Tâm Lạc cũng không bị gạt nữa.
Bởi vì cô biết đời người như vở kịch, bắt đầu từ bây giờ mới là thời điểm kiểm tra trình độ đóng kịch của Đường Tâm Lạc.