(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị anh ôm, Đường Tâm Lạc thật sự không thoải mái.Muốn đẩy anh ra nhưng lại không có sức lực.Cảm nhận được cô gái trong ngực đang giãy dụa, Lục Dục Thần tưh giác buông lỏng vòng ôm, “Tiểu lạc, em làm sao vậy? Rất xin lỗi, thấy em tỉnh lại, anh quá kích động...có phảu anh ôm làm em đau không, em không thoải mái chỗ nào nói cho anh…”“Anh…”Đường Tâm Lạc nhìn người đàn ông trước mặt, sắc mặt so với lúc vừa tỉnh lại còn trắng bệch hơn.CÔ nhịn không được liền lùi về sau, cho dù không có sức cũng gắn gượng.“Anh, anh đừng đến đây...Anh đừng đến đây…”“Anh...Tiểu LẠc…” Lục Dục Thần cho rằng, Đường T M Lạc còn đang nghĩ mình đang bị bắt cóc.Anh cũng từng trải qua chuyện bị bắt cóc.CHuyện đó đã trải qua đều để lại nỗi sợ hãi sâu sắc.Tiểu LẠC của anh bị dọa rồi, nhất định là bị dọa không ít.Lục Dục Thần liền tự giác nói nhỏ lại, “Tiểu Lạc đừng sợ...em đã an toàn rồi. Đây là bệnh viện, em xem, rất an toàn, anh là Lục Dục Thần, là chồng của em…”“Chồng?...”Đường T m Lạc ngây ngốc nhìn về phía anh, trong mắt đầy mê mang và bất lực không che dấu.“Không, anh không phải là chồng tôi! Anh là ai? Tôi không biết anh, anh tránh ra...Tôi muốn gặp chồng tôi, chồng tôi là Lục Kình Hạo!”Đường Tâm Lạc nghiêng ngả chạy đi, trên tay cô còn đang truyền ống tiêm, liền trực tuếp nhôt ra.Lục Dục Thần nge cô nói như sét đánh giữa trời quang, lấy lại tinh thần.Nhìn qua, thấy trên tay cô đầy máu.Lòng anh lập tức đau xót.Không rảnh lo những chuyện khác, lập tức đi qua, ôm lấy cô cái đứng còn không vững vào lòng, tay đè chặt lỗ kim tiêm trên tay cô.“Ngoan, đừng lộn xộn...em đã hôn mê mấy ngày, cơ thể không thể chịu nổi những hành động như vâyh!”“Tôi...tôi không cần anh...anh tránh ra, tránh ra!”Đường T m LẠc hoàn toàn không khống chế kêu to, hoàn toàn