(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai ngày trước, cơ thể của Đường Tâm Lạc đã hồi phục rất tốt.Lục Dục Thần liền xử lý thủ tục cho cô xuất viện, muốn đưa cô đến nhà lớn Lục gia để tĩnh dưỡng.Không phải Lục Dục thần không muốn đưa Đường Tâm Lạc về tổ ấm tình yêu của hai người.Mà là Đường Tâm Lạc căn bản không muốn ở riêng với anh.Nếu không phải bên này có Trác Nhã Dung, Đường Tâm Lạc thậm chí ngay cả Lục gia cũng không muốn vềChỉ là ở bên nhà lớn không đến hai ngày, Đường tâm Lạc lại ồn ào muốn dọn về ở biệt thự Đường gia.Mà điều này Lục Dục thần kiên quyết không đồng ý, một bước cũng không nhượng bộ.‘Mẹ, nhưng lời mẹ nói con đều hiểu. nhưng dù như vậy, con cũng không đồng ý để Tâm Lạc dọn về đó.”“Nhưng mà con trai, con không thể gánh được, cháu ngoan của mẹ cũng không chịu được a! Con nhìn xem, gần đây Tâm Lạc đều lo lắng sợ hãi, tiều tụy thành cái dạng gì rồi. Lúc này là thời điểm quan trọng trong thai nhi trong bụng, DỤc Thần, để Tâm Lạc dọn đi đi. Bác sĩ cũng đã nói, phải đển cảm xúc của con bé được thả lỏng. Trở về đối với ký ức của nó cũng có lợi, con đừng ngăn cản nữa.”“Không được.”Lục Dục Thần vẫn kiên quyết như cũ.“Mẹ, mẹ không phải không biết, bởi vì Tâm Lạc mât trí nhớ. Mà có rất nhiều chuyện chúng ta không dám nói với cô ấy. Cô ấy bây giờ còn chưa biết bộ mặt thật của bà nội cùng cô cô của mình, còn tưởng rằng Lục Kình Hạo là chồng minh. Như vậy nếu để cô ấy đi, lỡ như Đường gia cùng Lục Kình Hạo biết chuyện, đến tìm cô ấy, lúc đó phải làm sao đây!”Đây là nguyên nhân, Lục Dục Thần kiên quyết không đồng ý.Anh lo lắng cho an toàn của Tâm Lạc, cũng lo lắng Lục Kình Hạo sẽ nói dối lừa cô.Tiệc tối hôm đó, ánh mắt của Lục Kình hạo nhìn Tâm Lạc không giống trước kia.Không phải ánh mắt tham lam