(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tâm Lạc cũng không biết.Khi cô nói câu, “Vậy ly hôn.”Lục Dục Thần đã bị đả kích rất lớn.Chỉ ba chữ ngắn ngủi suýt chút nữa Lục Dục Thần không thể giả bộ thong được nữa.Trải qua chuyện bắt cóc kia, anh không muốn buông tay cô nữa.Không có gì so với việc mất đi Đường tâm lạc khiến anh sợ hãi hơn.Cho nên, vì không để kích thích Đường Tâm Lạc nói ly hôn với anh.Anh có thể thỏa mãn sở thích của cô.Anh chỉ cần, cô có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh, làm Lục phu nhân của anh.*Xe hơi màu đen dừng lại bên ngoài nhà lớn Đường gia.Khi Đường Tâm Lạc đến, Vú Trương đã đưa người đến dọn dẹp qua.Sau khi biết tin Đường tâm lạc đã đến, vú Trương đưa mọi người ra đón cô.Thấy Đường Tâm Lạc, vú Trương ân cần đi qua đỡ cô, “Thiếu phu nhâ, bên ngoài có gió lớn, nhanh vào trong thôi.”Đường Tâm Lạc nhìn những người hầu xung quanh, đa số đều là từ bên Lam Loan Nhã Uyển chuyển qua.Cô nhàn nhạt nói với vú Trương, “Vú Trương, tôi đã nói rồi, tôi không phải thiếu phu nhân của mọi người,…gọi tôi là Đường tiểu thư đi.“Cái này…” Vú Trương khó xử, nhưng cũng biết tình huống lúc này của Đường tâm lạc, chỉ có thể thuận theo gật đầu, “Tôi đã biết, Đường tiểu thư.”“Đúng rồi, sao lại có nhiều người như vậy?” Cô làm bộ như không quen biết những người này.“Thiếu gia không yên tâm nên cố ý để mọi người đến đây…Đây đều là những người làm ở Lục gia.”“Không cần nhiều người như vậy, Đường gia chúng tôi cũng co người hầu…”Nếu có thể, cô không muốn để Vú Trương cùng những người này ở lại.Các cô ấy ở lại chẳng qua chỉ là tai mắt cho Lục Dục Thần.Cô làm bộ mất trí nhớ, cho nên phải cẩn thận.Một khi bị Lục Dục Thần phát hiện thì càng không thể ngăn cản anh được.Chỉ là lời cô còn chưa nói xong, vú Trương liền thiếu chút nữa là quỳ xuống chân cô.“Thiếu phu nhân a…Không, Đường tiểu thư….Cô ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi! Cô đừng thấy tôi tuổi già, TRước kia