(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việt Trạch không khỏi cười.Đường Tâm Lạc sau khi mất trí nhớ, chẳng những rời đi Lục Dục Thần, thậm chí có khả năng dính dáng với người nhà họ Cố.Ha ha….Chắc là rất thú vị,nhịn không được muốn xem rồi.Khi Thẩm Uyển phát hiện, người bà vẫn luôn cưng chiều như ngọc quý lại là hàng giả.Mà hàng giả này lại còn giụet chồng của con gái ruột mình.Dì của anh ta, từ trước đến nay dịu dàng nhu nhược, có thể lộ ra thất vọng như anh ta dự liệu không?Nghĩ vậy Việt Trạch lần nữa lấy ra di động gọi cho Cố Tín Hằng.“Dượng, con là Việt Trạch, đã lâu không liên lạc…Con có việc muốn tâm sự với dượng….”*Nước M, nhà họ Cố.Thẩm Uyển từ ngoài cửa đi vào tới, thần sắc vội vàng.“Ông xã, ông sốt ruột gọi tôi trở về, cuối cùng là phát sinh chuyện gì? Huyên Nhi một mình ở trang viên không quen, tôi còn phải về với nó…..Có việc gì ông có thể nói qua điện thoại mà.”Cố Tín Hằng đang ngồi ở phòng khách chờ Thẩm Uyển.Thấy bà vừa đến nhà mà ba câu cũng không rời Cố Huyên Nhi, mày kiếm sắc bén , không khỏi nhíu lại.“Bà ngồi đi, không phải chuyện quan trọng thì tôi cũng không kêu bà về.” Cố Huyên Nhi lạnh lùng nhìn bà ta.Cố Tín Hằng tuy đã vào trung niên nhưng cả người ông nhìn qua vẫn anh tuấn bất phàm, , ánh mắt thâm thúy mà sắc bén.Thẩm Uyển thấy ông nhìn chằm chằm mình, trên mặt không khỏi đỏ ửng.Dù bao nhiêu năm qua đi thì Cố Tín Hằng đối với bà vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng nhìn thấy Cố Tín Hằng bà vẫn đỏ mặt.Bà ngồi vào bên trái Cố Tín Hằng, nhẹ nhàng nói: “Ông xã, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Ông đừng nóng giận, tôi chỉ là lo cho Huyên Nhi quá nên mới sốt ruột như vậy.”Thẩm gia truyền đến tin tức bắt cóc đã thất bại.Huyên Nhi còn chưa biết đến vụ bắt cóc này.Nhưng trước khi bắt đầu yến hội, mình đã đáp ứng Huyên Nhi sẽ thay nó giải quyết Đường Tâm Lạc.Chỉ là hiện giờ…..Tưởng tượng nói ánh mắt làm người thương tiếc của Huyên Nhi, Thẩm Uyển