(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tâm Lạc cho rằng dù có thấy Lục Dục Thần thì cũng chỉ đơn giản là đàm phán.Nhưng cô hiển nhiên đã xem nhẹ chấp niệm của Lục Dục Thần với cô.Thư ký Trương Lị đã lâu không gặp dẫn cô vào trong văn phòng.“Thiếu phu nhân, cô ngồi chờ một chút, boss đang có cuộc họp bị kéo dài, xong sẽ lập tức lại đây.”Đường Tâm Lạc muốn nói mình không phải thiếu phu nhân nhưng Trương Lị sau khi thấy cô ngồi vào sô pha thì cũng đi mất rồi.Một lát sau đã trở lại.Trong tay bưng theo một ly sữa bò.Trương Lị đặt sữa bò lên bàn: “Thiếu phu nhân, đây là boss dặn tôi đem đến cho cô. Thai phụ phải bổ sung canxi, gần đến rét tháng ba rồi, bên ngoài lạnh lắm, cô uống đi cho ấm người.”Thời tiết đầu mùa xuân thật sự có hơi lạnh.Đường Tâm Lạc từ ngoài tiến đến, trên người đu mang hơi lạnh.Tuy rằng không muốn tiếp nhận ‘ý tốt’ của Lục Dục Thần, nhưng thái độ thân thiết của Trương Lị làm cô không từ chối được.“Cảm ơn cô, thư ký Trương.”“Không cần khách khí.” Trương Lị cười, lạicung kính lui ra ngoài.Mới ra ngoài, vốn dĩ Lục Dục Thần đang bận rộn ở hội nghị giờ lại đang chờ ngoài cửa.“Sao rồi?” Lục Dục Thần thấp giọng hỏi.“BOSS, Thiếu phu nhân hẳn là không mất trí nhớ. Cô ấy gọi tôi là thư ký Trương, nhưng từ khi cô ấy đến tôi vẫn chưa giới thiệu.”Đây là Lục Dục Thần cố ý.Đường Tâm Lạc tuy rằng phòng bị anh, nhưng đối với người khác lại không như thế.Cho nên sau khi anh biết hôm nay Đường Tâm Lạc đến thì sáng sớm đã dặn dò Trương Lị.Vừa lúc Đường Tâm Lạc biết được phải gặp Lục Dục Thần nên suy nghĩ luôn không an ổn.Cho nên vừa rồi mới buột miệng thốt ra ba chữ ‘Thư ký Trương’.Nghe được Trương Lị nói, mày kiếm của nam nhân chau lại, rồi lại giãn ra.“Được rồi, cô bảo vệ ngoài cửa đi, đừng cho bất cứ ai đi vào.”*Đường Tâm Lạc mới vừa uống nửa ly sữa bò,đã nghe