(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện không liên quan đến Kiều thiếu..Là em muốn biết, chuyện quá khứ của anh và Cố tiểu thư, nên mới đến hỏi Kiều thiếu."Cô sợ Lục Dục Thần giận chó đánh mèo Kiều Mạc Hàn, liền vội vàng nói rõ.Lục Dục Thần thở dài:"Anh đã nói với em, anh và cô ta không có gì hết.""Ừm, em biết rồi." Đường Tâm Lạc gật đầu:"Kiều thiếu đã nói với em cô ta có ân với anh, nên anh đối tốt với cô ta là điều dĩ nhiên."Lục Dục Thần nghe cô nói, khẽ nhíu mày. Liếc nhìn Kiều Mạc Hàn.Kiều Mạc Hàn vội khoát tay:"Tớ cam đoan, những gì tớ nói đều như cậu nói, tuyệt không có nói xấu cậu."Không chỉ chuyện nói xấu không đâu, cả chuyện đánh giá của Lục Dục Thần với Cố Huyên Nhi anh cũng không dám nói.Có anh em như vậy, tuyệt đối phải có nghĩa khí.Lục Dục Thần lạnh lẽo nhìn Kiều Mạc Hàn, sau đó lại quay đầu nhìn lại Đường Tâm Lạc.Nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ liền nhu hòa hơn rất nhiều:"Đừng suy nghĩ lung tung. Nghe anh nói, từ đầu đến giờ, anh không hề có tình cảm nam nữ với Cố Huyên Nhi. Người anh thích, chỉ có em."Đường Tâm Lạc có chút sững sờ, không nghĩ tới Lục Dục Thần sẽ nói như vậy.Sau khi sững sờ, liền ổn định lại.Hiện tại cô có thể khẳng định Lục Dục Thần thật lòng với cô, cho dù anh không nhắc nhỡ, cô cũng không nghĩ lung tung.Đường Tâm Lạc nhìn anh, gật đầu:"Anh yên tâm, em hiểu mà.""Ngoan." Anh xoa đầu cô, xong hôn lên trán cô một cái:"Em hiểu thì tốt rồi."Đường Tâm Lạc đưa tay ôm anh:"Nhưng mà, cho dù hiểu, anh cũng không thể cố ý cùng cô gái khác chọc giận em. Em biết, chuyện tại cửa bệnh viện, là anh cố ý, phải không? Anh muốn cho em ăn dấm, nhưng làm vậy, em không thích..."Cô dựa vào ngực anh, có chút ủy khuất nói.Lục Dục Thần nghe vậy, hơi nhíu mày. Sau đó