(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng vậy a, chị họ....Để em giúp chị đi?"Đường Mật nói với giọng dịu dàng hiếm thấy, vẻ mặt thành kính nói."Ha ha —— "Đường Tâm Lạc chứng kiến hai người kẻ xướng người hoạ, lại đột nhiên nở nụ cười.Cô vừa cười vừa vỗ tay, coi như đang xem màn trình diễn ảo thuật vô cùng đẹp mắt."Ha ha, Đường Nhược Lan, Đường Mật... Tôi hỏi hai người, tôi lớn như vậy rồi mà mấy người vẫn nghĩ tôi ngu dốt mà lừa gạt sao? Hay mấy người vẫn vốn là đồ óc heo, cho rằng mọi người đều ngu xuẩn giống mình? Một lần còn chưa tính, đây đã là lần thứ mấy rồi. Muốn tôi giúp đỡ Đường Mật bò lên giường Lục Dục Thần? Mấy người cũng không tự nhìn lại xem, từ đầu tới cuối đều tự thò đuôi ra rồi sao. Còn tưởng rằng, ai cũng ngu xuẩn giống mấy người, không nhìn ra được hả? !""Cô... Tâm Lạc, dì đây có lòng tốt nghĩ cách cho cháu. Cháu không muốn nghe cũng được, nhưng sao còn không phân biệt được tốt xấu, không nhìn ra được người tốt!""Người tốt?"Đường Tâm Lạc lại Xùy một tiếng, bật cười:"Hai người bà, cũng được coi là người tốt? Tôi thấy da mặt hơi dày đấy, nhưng mấy người ấy, chắc đến da mặt cũng không có, thật đúng là chưa từng thấy qua.""Đường Tâm Lạc, cô đừng nên quá đáng!"Đường Mật trong phút chốc đứng lên."Sao vậy, không giả bộ nữa à?"Đường Tâm Lạc dù bận vẫn ung dung thay đổi tư thế:"Vừa rồi không phải cứ luôn mồm trước chị họ sau chị họ rất thân mật sao. Sao tôi mới nói có hai câu mà mấy người trở mặt nhanh thế?""Cô...""Được rồi, Mật Mật được rồi."Đường Nhược Lan không dám xung đột với Đường Tâm Lạc ở chỗ này, đành phải giữ chặt Đường Mật."Tâm Lạc, ài... Dì cũng không biết, tại sao cháu lại nghĩ dì như vậy. Nhưng mà dì và Mật Mật thật sự vì muốn tốt cho cháu thôi, phía ngoài cái cô Cố Huyên Nhi kia cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Cháu không tìm người trợ giúp, dì sợ là cháu sẽ không ứng phó nổi.""Chuyện của tôi, cũng không cần Đường phu nhân bà phí tâm. Còn nữa, nhắc lại mấy người một lần, bà không phải dì tôi, cô ta cũng không phải là em họ tôi, đừng suốt ngày nhận thân thích tùy tiện!"Đường Tâm Lạc nói đến đây, đột nhiên chớp chớp đôi mắt hoa đào."A, thiếu chút nữa quên