(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Thùy Trang Nguyễn"Sợi dây chuyền này... Em lấy từ đâu?"Lục Dục Thần bỗng nhiên đưa tay hung hăng kéo cổ tay Cố Huyên Nhi."Ngô... Dục Thần, anh làm em đau." Vành mắt Cố Huyên Nhi đỏ lên, ủy khuất nháy mắt nhìn Lục Dục Thần : " Dây chuyền này là bà ngoại thay em tìm ra... Anh biết mà, em vẫn một mực tìm nó."Đem sự tình đẩy lên người Thẩm gia, Lục Dục Thần liền không có cách nào tra.Nghe được Cố Huyên Nhi trả lời, đôi mắt Lục Dục Thần trong nháy mắt trở nên ảm đạm.Anh hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống đáy lòng sôi trào mãnh liệt.Nguyên bản với anh mà nói, Cố Huyên Nhi chỉ là một người phụ nữ ân tình không ngừng tiêu hao, không ngừng tìm đường chết.Anh thậm chí đã cảm thấy, Cố Huyên Nhi có lẽ cũng không phải là tiểu thiên sứ năm đó.Nhưng bây giờ...Đôi con ngươi sâu âm u của Lục Dục Thần rơi trên chiếc dây chuyền thủy tinh vàng trên cổ Cố Huyên Nhi.Dưới ánh đèn chói mắt, sự chế tác tinh tế của dây chuyền chính là lộ ra rực rỡ.Nhớ lại, cứ như vậy trong lúc lơ đãng mất hồn.Đã từng là cứu rỗi, là ước mơ của anh.Đã từng là tiểu thiên sứ của anh.Huống chi, sợi dây chuyền có lẽ cùng một nhịp thở với Người kia."Dục Thần, anh nói gì đi. Anh nắm tay em làm em đau ..." Cố Huyên Nhi giả bộ giống như là thể lực chống đỡ hết nổi, cả thân thể dựa vào gần Lục Dục Thần.Cỏ tay cô bị Lục Dục Thần nắm lấy, lại chủ động nâng lên.Từ người bên ngoài nhìn vào, hai người thân mật tiếp xúc liền như một đôi người yêu.Bởi vì Lục Dục Thần hạ thấp tiếng nói, người bên ngoài cũng không biết rõ hai người đang nói cái gì.Chỉ là trông thấy Cố Huyên Nhi xuất hiện xong, Lục Dục Thần cảm xúc hơi có vẻ kích động.Về sau càng là chủ động ngang nhiên xông qua chủ động nắm lấy tay cô.Tiếp theo, lại chủ động đưa kéo cô đến một góc.Bây giờ, hai người còn ôm nhau.Rất rõ ràng, trong đó tất có chuyện ẩn ở bên trong.Mà lúc này, bị người cho là ôn hương nhuyễn ngọc chính đang hưởng thụ trong