Lục Dục Thần thấy cô giống như động vật nhỏ bị hù sợ, tâm trạng muốn chọc cô càng mãnh liệt hơn.
Ban đầu anh chỉ muốn hù cô một chút, ai nghĩ tới, đã trải qua nhiều lần rồi nhưng cô vẫn sợ như ban đầu.
Đến nổi thân thể đang phản ứng kia cũng chỉ vì bất ngờ.
Bầu không khí mập mờ càng rõ hơn, bàn tay ấm áp chụp sau ót cô, kéo mặt cô gần lại.
Chóp mũi hai người đụng nhau, âm thanh trầm thấp của anh vang lên: "Không cần sợ, bây giờ em là Lục phu nhân, làm gì với anh cũng không cần xấu hổ."
Đường Tâm Lạc: "..."
Thấy cô giả ngu không nói gì, Lục Dục Thần không nhịn được mà hôn cô một cái.
Một giây kế tiếp, Đường Tâm Lạc giống như một chú thỏ bị hù hoảng sợ, mở đôi mắt ửng đỏ, suýt nữa văng ra.
Xong rồi, cô cảm thấy mình sắp thất thủ rồi.
Khoảng cách gần như vậy, từ lúc khôi phục thị lực lại, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với Lục Dục Thần sát như vậy.
Đường Tâm Lạc cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, khoảng cách như vậy, cô không thể tránh né được.
Hai tròng mắt đen thâm thúy của anh, phảng phất như một hang động sâu không đáy, cuốn hút cô vào. Khí chất hấp dẫn trên người Lục Dục Thần chẳng những khiến cô mặt đỏ tim đập, ngay cả hơi thở cũng rối loạn.
Đôi lông mi run lên, một giây kế tiếp thì bị Lục Dục Thần hôn lên.
"Ừ..."
Đôi môi lạnh như băng áp lên.
Tấm bảng ngăn cách trước sau bị kéo lên.
Nhiệt độ trong xe đột nhiên tăng cao.
Vừa hôn xong, Lục Dục Thần ôm cô vào ngực, chẳng qua ánh mắt nhìn cô không trong trẻo như bình thường.
Anh nhẹ nhàng hôn cô một cái rồi mới mở miệng: "Ngoan một chút, về nhà thưởng cho em."
Âm thanh của người đàn ông khàn khàn, rõ ràng đang kiềm nén gì đó.
Nếu không phải sắp về đến nơi, anh nhất định sẽ ăn cô ngay trên xe.
Đường Tâm Lạc không hiểu "ngoan" trong lời Lục Dục Thần là gì, cho đến khi tài xế lái xe vào nhà tổ Lục gia,
Lục Dục Thần kéo tay cô vào, bấy giờ cô mới hiểu vì sao anh lại nói vậy.
Hèn chi, anh nói, muốn cô giúp anh một chuyên.
Hèn chi, anh nói, cô ngoan một chút.
Nhìn phòng khách rộng lớn của Lục gia đầy thân thích, đáy lòng Đường Tâm Lạc có dự cảm không lành.
"Hôm nay đưa em về nhà chào hỏi mọi người một chút."
Lục Dục Thần cảm nhận được sự bất an của cô, anh nghiêng người, ôn nhu, quan tâm dỗ dành cô.
Cuối cùng còn hôn tai cô một cái.
Ân ái trước mặt nhìn người như vậy, cả người Đường Tâm Lạc cứng ngắc, cô không tưởng tượng được vì sao Lục Dục Thần lại dịu dàng đến vậy.
Mà cảnh này đương nhiên cũng rơi vào mắt mọi người.
Không biết có phải ảo giác hay không, Đường Tâm Lạc cảm thấy, vị phu nhân ngồi chính giữa nhìn cô với ánh mắt ăn tươi nuốt sống.
Lục Dục Thần kéo tay cô đi vào trong.
Họ hàng thấy Lục Dục Thần xuất hiện, rối rít nịnh hót hỏi thăm sức khỏe Lục Dục Thần. Còn Đường Tâm Lạc, bọn họ không thèm để ý tới sự tồn tại của cô.
Đi theo Lục Dục Thần vào trong, Đường Tâm Lạc nghe thấy, những người này phần lớn đều là trưởng bối của Lục Dục Thần. Nhưng khi họ đối diện với anh, ngược lại không có chút uy nghi nào.
Lục Dục Thần không để ý tới họ, đưa Đường Tâm Lạc đi thẳng vào trong.
"Mẹ, đây là Đường Tâm Lạc, vợ mới cưới của con."