Trác Nhã Dung nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn Đường Tâm Lạc càng thêm bất mãn.
"Mợ của Dục Tần là vậy, luôn nói thẳng thắn, không nói vòng vo... Đường tiểu thư, cô đừng để trong lòng." Giọng của Lục phu nhân hào phóng nhưng lại chứa châm chọc.
Đường Tâm Lạc đương nhiên nghe được thâm ý trong lời nói, trong lòng cô nhói một cái, nhưng cũng không có cách nào.
"Không sao, đều là người một nhà." Cô cười nhẹ, khéo léo đáp lời.
Dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô, Lục Dục Thần thay cô chặn lời của Trác Nhã Dung.
"Mẹ, Tâm Lạc lần đầu về nhà, mẹ đừng làm cô ấy sợ." Nói xong, lập tức ôm Đường Tâm Lạc vào người, ngồi xuống ghế salon kế bên.
Động tác liền mạch như muốn nói anh hết sức bảo vệ và cưng chìu Đường Tâm Lạc.
"Dục thần, sao con dám nói với mẹ con như vậy! Mẹ con một câu nặng lời cũng không nói, sao khiến cô ta sợ được? Cô ta chỉ là một người phụ nữ tái giá nên mới có nhiều thủ đoạn như vậy!"
Lời vừa nói ra, không khí bỗng lạnh hẳn.
Lục Dục Thần nhìn về phía Tống Tú Lan, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Tống Tú Lan còn không biết điểm dừng, chuẩn bị nói tiếp thì bị Trác Nhã Dung đoạt lời.
"Được rồi... Dục Thần cũng lớn rồi, chuyện của con mẹ không quản được. Bà nội con ở trên lầu, con dẫn cô ta lên đi, bà đợi con lâu rồi."
Nghe vậy, Lục Dục Thần thu hồi ánh mắt lạnh lùng trên người Tống Tú Lan lại, đứng dậy đưa Đường Tâm Lạc lên.
Chờ hai người rời đi, Tống Tú Lan mới không nhịn được mở miệng.
"Nhã Dung, sao cô lại... Lại không cho tôi nói tiếp chứ? Không phải nói ra thì sẽ cho người đàn bà kia một đòn phủ đầu sao, cứ như vậy bỏ qua cho cô ta, thật quá dễ dàng."
Trác Nhã Dung tức giận nhìn bà ta một cái: "Cô cũng không nhìn rõ đây là đâu, cho dù muốn dạy dỗ cô ta cũng không thể nói những lời đó trước mặt Dục Thần."
"Tôi... Tôi nói gì?" Đầu óc của Tống Tú Lan vẫn mơ hồ.
"Cô nói gì?" Trác Nhã Dung tu dưỡng tốt cũng bị chị dâu này chọc giận: "Cô trước mặt Dục Thần nói người phụ nữ nó cưới về là người tái hôn. Cô thân là mợ của Dục Thần, nói ra như vậy, cô nói tôi sao đáp lời, mặt mũi Dục
Thần để đâu?"
Tống Tú Lan nhìn thấy Trác Nhã Dung thật sự tức giận, mặc dù cảm thấy bản thân không sai nhưng cũng không dám nói tiếp.
Tuy bà là chị dâu của Trác Nhã Dung, nhưng Tống gia so với Lục gia và Trác gia thì kém xa.
Ban đầu Tống Tú Lan cũng tốn hết hơi sức mới có thể gả cho anh của Trác Nhã Dung, mặc dù nhờ ba Trác Nhã Dung mà mới có địa vị vững chắc ở Trác gia, nhưng rốt cuộc cũng không phải là nhà giàu chân chính, cho nên cách nói chuyện vẫn có chút thiển cận.
"Tôi hiểu, Nhã Dung nói đúng, vừa rồi là tôi lỗ mãng... Nhưng mà Nhã Dung yên tâm, chờ lát nữa, tôi sẽ có biện pháp khiến cho người phụ nữ kia biết khó mà lui."
____
Bên kia, Lục Dục Thần đưa Đường Tâm Lạc lên trên lầu.
Phòng của Lục lão phu nhân ở lầu ba, đi tới lầu hai, Đường Tâm Lạc kéo Lục Dục Thần lại.
"Sao vậy, có chuyện gì?"
Lục Dục Thần nhìn về phía Đường Tâm Lạc đang nhìn mình.
Hai tròng mắt đen của anh đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng bình thường, không có chút tình cảm, khác hẳn vẻ bảo vệ, thâm tình vừa rồi.
Bởi vì ánh mắt đó, sự hoài nghi trong tim Đường Tâm Lạc càng lúc càng sâu hơn.
"Lục Dục Thần, anh nói cho tôi biết... Vừa rồi là anh cố ý sao? Sao trước mặt họ hàng, thái độ của anh lại khác với lúc ở một mình quá vậy?"
Bình thường, Lục Dục Thần đối xử với cô không tệ nhưng cũng không tới mức độ đó.
Cô biết mình không nên hỏi, nhưng mà, nếu như không hỏi, lòng cô không được yên.
Nghe thấy lời của cô, tròng mắt trong trẻo của Lục Dục Thần nổi lên một tầng băng, anh nắm lấy cằm cô, kéo cô lại gần.