“Ai ôi, ai ôi…Đây là tôi tạo ra cái nghiệt gì, làm sao có thể để cho con tôi cưới vào cửa cái người phụ nữ như vậy…Ai ôi, Kình Hạo…Mẹ đau đầu quá, ngực cũng đau, mẹ bị người phụ nữ này tức chết…”
Đội bảo vệ bên kia tòa nhà nhanh chóng phái người đi lên, thậm chí sau khi biết tình huống lại vẫn thuận tiện mang theo tấm cáng đi lên.
Mọi người xung quanh vốn là muốn đi đỡ Cung Tuyết Mị, tuy Cung Tuyết Mị ăn mặc rất có khuôn cách bà già nhà giàu, nhưng nửa nằm ở trong thang máy khóc lóc om sòm bộ dạng lăn lộn thực sự có chút…
Mọi người sợ gặp phải phiền toái, chỉ có thể vây xem ở xung quanh.
Ngộ nhỡ vị kia bà già thực sự bị nội thương nghiêm trọng, bọn họ đi đỡ nói không chừng sẽ đem chính mình góp thêm vào.
Cuối cùng đội bảo vệ cũng đi lên, Cung Tuyết Mị một bên vừa kêu đau vừa mắng người, hận không thể đem tất cả mười tám đời tổ tông nhà Đường Tâm Lạc mắng cùng nhau.
Có thể toàn bộ mọi người trên tòa nhà 88 tầng này là xã hội tinh anh, với thành phố A về điểm này nhà giàu tự nhiên sẽ hiểu.
Nghe được Cung Tuyết Mị mắng Đường Tâm Lạc,chẳng được bao lâu liền đem quan hệ ba người trong thang máy đoán ra một ít.
“Không nghĩ tới, vị kia là thiên kim nghèo túng Đường gia a… Trách không được bị bà chủ Đường đuổi ra khỏi nhà, hóa ra thật đúng là cái tâm không dài.”
“Chính là, dù nói thế nào Lục phu nhân cũng là mẹ chồng trước của cô, thì cũng không còn là con dâu bà nữa, tốt xấu cũng coi như là bề trên. Chậc, người phụ nữ này đúng là quá nhẫn tâm, đến bề trên cũng đánh.”
Mọi người xung quanh mỗi người một câu, toàn bộ coi như không có Đường Tâm Lạc, đến lúc bên trong một người đội trưởng đội bảo vệ đi ra bộ dạng tìm cô hỏi han, cô mới thoải mái nói: “Các người tới vừa đúng lúc, trong thang máy có theo dõi, phiên các người điều tra đến xem. Có chứng cớ, vừa lúc tôi có thể cáo bà ta đụng chạm thân thể lừa bịp tống tiền.”
Nghe nói như vậy, vốn đang bị người nâng ra, nhìn qua Cung Tuyết Mị đau đớn không chịu nổi nháy mắt ngồi dậy từ trên cáng.
“Cô tiện chủng này, cô nói ai động chạm thân thể ai lừa bịp tống tiền!Rõ ràng cô vừa mới đạp tôi một cái, cô vẫn lại đá vào tôi…Đá vào trên ngực tôi…Giẫm phải tôi thở đều thở không được, cô cũng dám nói tôi lừa bịp
tống tiền cô…”
Cung Tuyết Mị nói được một nửa, dường như bỗng nhiên phát hiện chính mình “Dũng mãnh” quá mức, vì thể nói đến nửa câu sau, lại che ngực, làm động tác ôm ngực.
Nhưng mà, mọi người ở đây đều có mắt, ai cũng không mù quáng, xem tư thế của bà ta cảm thấy được vị quý bà này diễn quá phô trương rồi.
Nếu nói vừa rồi, mọi người lại vẫn nhất trí không đổi cho rằng chuyện này là Đường Tâm Lạc, nghe Đường Tâm Lạc nói như vậy, lại nhìn biểu hiện của Cung Tuyết Mị,…Bất cứ một người có đầu óc nào, đều cảm thấy được trong sự việc này đâu có khó hiểu.
Đương nhiên,cho dù có nhiều điểm đáng ngờ trước mặt như thế, hiện trường vẫn lại có một người vẫn đứng như cũ ở bên cạnh Cung Tuyết Mị.
Lúc này Lục Kình Hạo đi tới, nói với đội trưởng đội bảo vệ: “Xin chào, tôi là phó giám đốc Lục Kình Hạo tập đoàn Trí Hòa, đây là danh thiếp của tôi. Vừa rồi ở trong thang máy, tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng, đúng thật là vị tiểu thư này động tay trước. Chuyện bây giờ ầm ĩ thành như vậy, tiền thuốc men của mẹ tôi cũng không truy cứu với cô ấy, các người dẫn cô ấy đi thì tốt.”
Lục Kình Hạo cao 1m8 mấy, bộ dạng tuấn tú lịch sự. Mặc đồ Tây đen, nghiêm mặt lạnh, đứng ở kia có một loại khí thế không giận.
Đội trưởng đội bảo vệ nghe được lời nói của anh ta, lại nhìn dáng vẻ đường đường khí chất của anh ta, lập tức nhịn không được gật đầu: “Được được được, Lục tổng mà nói chúng tôi tin tưởng…Lại đây, mấy người các anh mau tới đây, đem vị tiểu thư này dẫn đi.”
Không chút nghĩ ngợi, nhưng người bảo vệ này đã bị khí tràng của Lục Kình Hạo với tập đoàn nổi tiếng Trí Hòa chấn trụ.
“Chờ một chút!” Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ đoàn phía sau tới.
Mọi người tránh ra một lối, người đàn ông trung niên chậm rãi đi tới.
“Lục phu nhân là khách của tôi, ai cho các người lá gan đi gây chuyện với khách quý của tôi!”