Gió rất lạnh, trong khuôn viên trường đội quân xe đạp tới tới lui lui, từ con đường chính đạp đi đến các tòa nhà dạy học khác nhau.
“Lâm Tích, mau lên, sắp trễ rồi.” Phía trước cô gái tóc dài mặc áo ấm màu xanh nhạt dài đến gối, đội gió gọi rồi vội ngậm miệng lại, nhưng thế này, vẫn nuốt phải một bụng gió lạnh.
Phía sau cô gái mặc áo phao lông vũ màu đỏ, tăng nhanh tốc độ, chợt vượt qua người trước mặt.
Không bao lâu, hai người dừng xe đạp ở chỗ trống trước mặt tòa nhà dạy học.
Dương Hiểu Nhã nhìn Lâm Tích, ngạc nhiên nói: “Lâm Tích, nhìn không ra cậu yếu đuối, mà thể lực lại tốt đến vậy nha.”
“Cậu lần đầu tiên biết à?” Lâm Tích buồn cười nhìn cô ấy.
Dương Hiểu Nhã bỗng nghĩ đến, cô gật đầu nói: “Tớ nhớ ra rồi, cậu là người sắt vác máy quay suốt ba tiếng đồng hồ.”
Lâm Tích vào bộ phận tuyên truyền của hội học sinh trường, lúc trước cuộc thi tranh luận của trường Đại học Hàng Châu được tổ chức ở Đại học Chiết Giang, Lâm Tích là cán sự năm nhất mới vào, đảm nhận công việc quay phim cho giải đấu lần này.
Nào biết nữ sinh đi cùng cô, lại quên mang theo giá ba chân.
Thế là, Lâm Tích vác máy quay phim, quay suốt ba tiếng đồng hồ.
Sau khi Dương Hiểu Nhã nghe nói, vừa khen cô là nữ người sắt, vừa giúp cô mắng nữ sinh khoa tin tức không có não kia.
Hai người cầm ba lô trong giỏ xe lên, chạy một mạch vào tòa nhà dạy học.
“Này, sắp đến trễ rồi, hôm nay là tiết của thầy Chương đấy, thầy ấy thích điểm danh lắm.”
Môn này là môn bắt buộc, giáo sư Chương dạy các cô, tuổi hơn năm mươi, là người chặt chẽ cẩn thận, không thích nói cười, là thẳng nam khoa khoa học công nghệ điển hình.
Dương Hiểu Nhã từng ở ký túc xá thề, nếu sau này cô ấy tìm thẳng nam khoa học công nghệ như giáo sư Chương, cô ấy sẽ đi chết.
Cho đến có một ngày, hai người các cô gặp được giáo sư Chương và vợ ở nhà ăn của trường.
Lâm Tích nhìn Chương phu nhân tuổi hơn năm mươi, vẫn bảo dưỡng như trước thì có thể nhìn ra được gương mặt lúc trẻ, lúc họ chào hỏi với người ta, giọng nói của Chương phu nhân dịu dịu dàng dàng, lời nói lịch sự.
Sau khi trở về, Dương Hiểu Nhã bày tỏ, là chính cô ấy không tự lượng sức.
Nói không chừng sau này, cô ấy ngay cả thẳng nam khoa học công nghệ như giáo sư Chương cũng không tìm được ấy chứ.
Lúc hai người chạy đến lầu bốn, đều có chút thở gấp.
Đúng lúc chuông vào tiết vang lên, các cô đạp tiếng chuông, từ cửa trước đi vào chỗ ngồi ở hàng đầu bên trái.
Bởi vì giáo sư Chương không thích hàng đầu để trống, mà chỗ ngồi ở giữa hàng đầu tiên đã bị vài nam sinh chiếm cứ. Vốn phần lớn là nữ sinh sẽ ngồi ở chỗ này, nhưng trong lớp họ chỉ có hai nữ.
Một đám nam sinh dứt khoát hy sinh vì nghĩa, ngồi giữa hàng đầu tiên.
Giáo sư Chương quen đến lớp trước, ông mở sổ điểm danh ra trước, liếc nhìn hai nữ sinh đi vào cuối cùng.
Dương Hiểu Nhã đỏ mặt.
Ngược lại Lâm Tích mở sách trước mặt ra, nghiêm túc đợi giáo sư lên lớp.
“Lâm Tích, xin lỗi nhé, liên lụy cậu rồi.” Giáo sư Chương điểm danh xong, lúc xoay người viết lên bảng, Dương Hiểu Nhã thấp giọng nói.
Lâm Tích khẽ lắc đầu.
Buổi sáng tiết trời lạnh lẽo, Lâm Tích đã rời giường từ sớm, Dương Hiểu Nhã nấn ná đến sau cùng.
Cuối cùng sau khi hết tiết đầu tiên, Dương Hiểu Nhã xoa bụng nói: “Đói chết rồi, bữa sáng cũng không ăn.”
“Các cậu chưa ăn sáng à?” Một nam sinh ở phía sau nghe thấy, trực tiếp đưa bánh quy mình đem theo tới.
Lớp họ là lớp tin học kỹ thuật, cả lớp hai mươi sáu sinh viên, chỉ có hai nữ.
Hơn nữa chất lượng cũng không kém, bộ dạng của người này còn đẹp hơn người kia.
Dương Hiểu Nhã là người Đông Bắc, dáng người cao gầy, ngũ quan mạnh mẽ trong trẻo, tính cách là thuộc kiểu hướng ngoại hào phóng. Còn Lâm Tích, năm nhất vừa vào học viện kỹ thuật, đã được chọn là hoa khôi. Dùng y lời của những nam sinh chọn cô kia là, da trắng mặt đẹp chân dài.
Tướng mạo Lâm Tích là kiểu đẹp dịu dàng, da lại đẹp, là kiểu đi trong đám người trắng đến phát sáng.
Thực ra chiều cao của cô thấp hơn Dương Hiểu Nhã không ít, nhưng tỷ lệ cơ thể lại tốt, bình sinh đủ mảnh mai, cho dù một chiếc quần jeans bình thường cũng có thể được cô mặc đến vô cùng đẹp.
Học viện kỹ thuật nữ ít, cả khoa hai lớp, chỉ có hai cô là nữ.
Lớp kế bên ngay cả một người nữ cũng không có.
Cho nên tất cả nam sinh lớp một, đối với hai cô gái có trong khoa, vô cùng yêu mến.
Huống hồ hai cô gái bộ dạng đều rất tốt, ngay cả ra ngoài khoác lác với khoa khác, cũng có thể nói một câu, đừng thấy học viện kỹ thuật bọn tôi ít nữ, thế nhưng chất lượng là đỉnh của đỉnh đấy.
Dương Hiểu Nhã ngại lấy hết, lấy hai miếng bánh quy, còn chia cho Lâm Tích một miếng.
Lâm Tích lắc đầu: “Tớ không đói.”
Nào biết vừa nói xong, có hai chai đồ uống nóng để giữa bàn họ.
Vừa đến mùa đông, máy bán hàng tự động trong tòa nhà dạy học của trường, có bán đồ uống nóng.
“Ơ, cảm ơn nha, bao nhiêu tiền vậy?” Dương Hiểu Nhã nói xong móc ví ra.
Nam sinh mua đồ uống nhìn cô ấy, khóe miệng giương lên, “Chỉ hai chai đồ uống cũng trả tiền?”
Lâm Tích bởi vì nam sinh phía sau hỏi bài, vừa vặn nhìn thấy nam sinh đang mỉm cười đứng trên lối đi. Ánh mắt cô nhàn nhạt quét qua, sau đó cúi đầu, tiếp tục thảo luận vấn đề với người khác.
Đến khi cô xoay đầu lại, Dương Hiểu Nhã thấp giọng nói: “Nói thật, Hàn Huân không nói là một đại soái ca, chí ít cũng là giới tính nam mà. Cậu thật sự không xem trọng?”
Chuyện Hàn Huân thích Lâm Tích, trong khoa không tính là tin tức gì mới.
Nói thực, trong khoa người thích Lâm Tích, chắc chắn không chỉ có một mình cậu ta. Chỉ là trong nhà Hàn Huân có tiền, bộ dạng lại đẹp trai, có một mục tiêu tham khảo như cậu ta ở đây, người khác cho dù có tâm tư, cũng phải cân nhắc đến trọng lượng của mình.
Huống hồ ngay cả Hàn Huân theo đuổi hơn nửa học kỳ, Lâm Tích cũng không hề mảy may chú ý.
Cô không phải treo Hàn Huân, mà thật sự là không muốn yêu đương.
Lâm Tích nhìn cô ấy, bỗng nở nụ cười, “Lần trước có phải tớ từng nói, nếu cậu lại dám hỏi lời này nữa, tớ sẽ nhân lúc cậu ngủ…….hay không”
Cô làm một động tác may vá tới lui đan xen.
Dương Hiểu Nhã thấy thế, hừ một tiếng, “Bỏ đi, cứ để Hàn đại soái ca chúng ta, tiếp tục cố gắng đi thôi.”
Học xong hai tiết, là giờ giải lao.
Lớp học hai tiết sau ở trên lầu, mọi người đều dời lên. Lớp trưởng đúng lúc nhân lúc mọi người đều ở đây, bèn nói: “Lần đầu tiên lớp chúng ta du lịch đã quyết định, đi Hoàng Sơn, là tuần này. Mọi người đều phải đến, không được xin phép đâu đấy.”
“Hai chị gái nhỏ, các chị cũng nhất định phải đến đó.”
Lớp trưởng sợ nhất có lẽ là thiếu một trong hai người này, điều đó tương đương với việc giảm đi một nửa tính tích cực trong lớp.
May là Dương Hiểu Nhã gật đầu, “Lớp trưởng, bọn tớ chắc chắn đều đến.”
Lúc trước ở cấp ba, nhiều lắm là du xuân.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tích tham gia du lịch cùng lớp, cũng là lần đầu tiên cô đi du lịch. Mặc dù chỉ là đi Hoàng Sơn, cách Hàng Châu không tính là xa, nhưng đối với cô mà nói, điều đó rất mới mẻ lại đáng để mong đợi.
Đối với cô mà nói, từ sau khi đến Hàng Châu, tất cả đều mới mẻ.
Lần đầu tiên bước vào vườn trường đại học, khuôn viên Tử Kim Cảng to lớn đã khiến cô ngạc nhiên thú vị, mỗi ngày vào lúc đi học và tan học, dòng xe đạp qua lại không ngớt trong vườn trường, có loại tráng lệ khác thường.
Chỉ là mỗi khi nhìn thấy các đôi tính nhân sóng đôi đạp xe, Lâm Tích sẽ thoáng ngẩn ngơ.
Cô bắt đầu ép buộc mình đừng luôn chỉ biết học, cô gia nhập vào hội học sinh, tham gia vào các đoàn thể trong trường.
Ngay cả Dương Hiểu Nhã cũng ngạc nhiên, cô vậy mà sẽ đăng ký vào câu lạc bộ khiêu vũ đường phố của trường.
Thời gian luyện tập khiêu vũ mỗi tuần ba buổi, cô từ hoàn toàn không có căn bản cất bước, dần dần có thể đuổi kịp tiết tấu của các học tỷ.
Cuối tuần, cô cùng Dương Hiểu Nhã đi qua khắp các phố lớn ngõ nhỏ của Hàng Châu. Dòng người ở phố Hà Phường vô tận, xung quanh là mỗi một khẩu âm, họ đi trong dòng người, dạo các cửa tiệm nhỏ hai bên.
Lúc Dương Hiểu Nhã muốn tiêu tiền mua, Lâm Tích sẽ lén lút kéo cô ấy lại, cười nói, nhà ai trong lớp không phải buôn bán ở chợ hàng hóa Nghĩa Ô chứ, nếu cô ấy muốn, thì nhờ bạn học này mang một thùng về, chắc chắn đều rẻ hơn ở đây.
Kết quả, lời phá đám của cô đúng lúc bị nhân viên phục vụ nghe thấy, hung hăng trừng mắt với cô.
Cô đi qua cầu gãy, đi qua Tây Hồ, nhìn tháp Lôi Phong xa xa, nhớ đến truyền thuyết Bạch Nương Tử từ nhỏ vẫn nghe.
Cho đến tháng mười, cô đạp xe đạp, men theo đường Nam Sơn, lúc đến dưới tháp Lôi Phong. Rùa nhỏ nuôi trong đầm nước ở cửa núi nằm bò bên hồ nghỉ ngơi, dưới ánh mặt trời một vòng tròn tiền xu nằm xung quanh hồ nước, phản chiếu ra màu bạc rực rỡ.
Dương Hiểu Nhã ném một đồng, rồi cũng bảo cô ném.
Lâm Tích mỉm cười lắc đầu.
Cô có nguyện vọng không?
Án của Lâm Diệu Hoa dưới sự nỗ lực của đoàn luật sư cấp cao do Quý Văn Khánh phái đến, đã tìm được đột phá quan trọng. Vốn từ trong camera giám sát của KTV, thoạt nhìn quả thực hai người đang trong giằng co, Lâm Diệu Hoa đưa tay đẩy đối phương xuống.
Nhưng họ tìm được một nhân chứng khác ở hiện trường lúc ấy.
Nhân chứng này đã dùng di động quay
lại, cảnh tượng lúc đó, hơn nữa vị trí của anh ta còn rõ hơn hình ảnh của KTV, góc độ càng rõ. Lúc chiếu ở tòa án, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, tay Lâm Diệu Hoa cũng chưa trực tiếp đụng đến người chết, đối phương là sau khi cơ thể đột nhiên lảo đảo, thì ngã xuống lầu.
Lúc tòa án tuyên bố Lâm Diệu Hoa vô tội được phóng thích, người nhà đối phương giống như điên cuồng, muốn lao vào đánh ông.
Lâm Tích không tham gia, nơi đó, Lâm Diệu Hoa và Giang Anh đều không hy vọng cô đi.
May là cuối cùng, tất cả đều tốt đẹp.
Sau đó, một nhà ba người họ đến viếng mộ Lâm Chính, Lâm Diệu Hoa tự mình rót ba ly rượu tưới lên mộ anh.
Thiên lý sáng tỏ, anh lần này rốt cuộc có thể hoàn toàn yên nghỉ. ????
Chỉ là sau đó Lâm Diệu Hoa và Giang Anh không thể không rời khỏi quê hương, bởi vì đối phương thấy Lâm Diệu Hoa vô sự, cho rằng nhà họ hối lộ tòa án, phán quyết không công bằng. Họ vừa kêu oan vừa đến Lâm Gia gây rối. Cho dù mỗi lần báo cảnh sát, cảnh sát còn chưa đến, đám người này đã chạy trước.
Phiền hà chịu không thấu, họ rốt cuộc quyết định rời khỏi quê hương.
Lâm Tích cảm thấy bố bình an trở về, cô đã không thể tham lam thêm nữa.
Nhưng thật sự không tham lam sao? Nếu trong lòng không có một chấp niệm, vì sao cô phải gia nhập hội học sinh, gia nhập câu lạc bộ khiêu vũ đường phố, mỗi ngày vẫn cố gắng học hành như vậy, thi giữa kì vẫn duy trì top đầu cả lớp.
Cô cố gắng để mình trở thành một Lâm Tích khác.
Có lẽ, đáy lòng vẫn tồn tại một suy nghĩ xa xôi ngay cả chính cô cũng không dám nói ra.
Nếu như có một ngày có thể gặp lại, cô muốn trở thành một Lâm Tích tốt hơn.
Nhưng vẫn sẽ có ngày đó ư?
Cuối tuần đến Hoàng Sơn, lúc lên núi, ba lô của hai cô gái, nam sinh giành muốn đeo. Chỉ là thể lực Lâm Tích luôn tốt, cô không muốn làm phiền người khác, bèn lắc đầu. Dương Hiểu Nhã thấy cô như thế, cũng cắn răng tự mình đeo ba lô.
Cuối cùng leo đến đỉnh núi, bởi vì họ đến sớm, xung quanh sương mù mịt mờ.
Có cảm giác như họ đến chốn tiên cảnh.
Lớp trưởng đặc biệt đem theo máy ảnh, chụp ảnh tập thể cho mọi người.
Dương Hiểu Nhã cầm di động, không ngừng selfie, rồi lại kéo Lâm Tích chụp cùng.
Sau khi chụp xong, Dương Hiểu Nhã đột nhiên hét một tiếng về phía sườn núi, “Ah.”
Ngay cả mấy nam sinh bên cạnh, cũng bị cô dọa giật mình.
Cô thích thú nhìn Lâm Tích, nói: “Lúc tớ ở quê, chưa từng thấy nơi thế này, cậu không cảm thấy đây chính là tiên cảnh nhân gian ư, tớ cảm thấy tớ ở đây cầu nguyện, chắc chắn có thể thành hiện thực.”
Nói xong, cô ấy nói với mấy nam sinh: “Các cậu đừng có mà nghe lén đấy.”
Nam sinh liền bảo đảm, họ tuyệt đối không nghe lén.
Kết quả, vừa xoay đầu, Dương Hiểu Nhã để hai tay lên miệng, hướng vào dãy núi, bắt đầu hô.
Đến nỗi tâm nguyện của bà cô cô muốn tìm bạn trai, thi đứng đầu, lấy được học bổng Quốc gia, năm nay muốn đi Nhật Bản chơi, đừng nói người đứng bên cạnh nghe thấy, đoán chừng ngay cả người nửa sườn núi cũng nghe thấy.
“Lâm Tích, nếu không cậu cũng cầu nguyện đi.”
Dương Hiểu Nhã kéo cô.
Lâm Tích né ra, kết quả Dương Hiểu Nhã ra sức khuyến khích cô, “Lâm Tích, lỡ như chúng ta cầu nguyện thật sự đụng phải quỷ thành sự thật thì sao, cậu xem nguyện vọng gì tớ cũng nói cho cậu nghe thấy rồi, cậu cũng hét một câu đi.”
Không biết là do phong cảnh nơi này quá đẹp, hay là cô kiềm nén trong lòng quá lâu.
Cuối cùng, cô để hai tay lên mặt, hét một câu về phía núi.
“Quý Quân Hành.”
Cô hét ra cái tên này, trong nháy mắt, tất cả máu huyết cơ thể dường như sục sôi lên cùng cái tên ấy.
Cậu ở Mỹ, chắc chắn phải thật tốt.
*
Bắc Kinh.
Khuôn viên trường Thanh Hoa ban ngày huyên náo như trước, ngôi trường mà tất cả người Trung Quốc mơ ước, mỗi một sinh viên đi lại bên trong, họ nhìn thì bình thường, thực ra lại không bình thường.
Lúc này là buổi chiều, kết thúc khóa học một ngày.
Vài nam sinh ở ký túc xá tám chuyện, đồ để trên bàn học dưới mỗi giường, có lẽ có thể thấy được tính cách của mỗi người. Chỉ là chiếc bàn kê bên trái ban công, ngoại trừ sách vở, chỉ là một cái máy tính.
Máy tính này, là thứ nam sinh ký túc xá khác đều thèm thuồng mãi.
Bên cạnh máy tính là một chiếc headphone màu đen.
Không bao lâu, cửa phòng được đẩy ra, một thiếu niên cao gầy mặc áo ấm màu đen đi vào. Thực ra nói là thiếu niên, nhưng đường nét trên mặt cậu đã bắt đầu dáng vẻ của thanh niên. Dáng người Quý Quân Hành vẫn cao gầy, mặc lên áo măng tô hai hàng nút ôm người như thế này, đi trong vườn trường, quả thực chói mắt.
“Quân Hành, ngày mai mấy nữ sinh khoa tin tức hẹn chúng ta ăn cơm, đi không?”
Trưởng phòng ngủ của cậu, dưới ánh mắt ra hiệu của bạn cùng phòng khác, hỏi.
Không còn cách nào, họ là sinh viên khoa học máy tính thực nghiệm, cả lớp không có lấy một nữ. Muốn tìm bạn gái, chỉ có thể phát triển bên ngoài. Mỗi người đều là thanh niên, vừa phóng thích ra khỏi lồ ng giam cấp ba, hận không thể lập tức thực hiện tất cả mục tiêu của đời người.
Chỉ đáng tiếc, là mục tiêu tìm bạn gái, đã cản trở bước chân của họ.
Mấy nữ sinh này hẹn họ ăn cơm, thực ra là có dụng ý, nhắm vào Quý Quân Hành.
“Không đi.” Vẻ mặt Quý Quân Hành lười biếng, giọng nói vô cùng kiên định.
Cuối cùng một người bạn cùng phòng khác tên Hứa Hoành, ngồi trên ghế của mình nghe lén, thất vọng nói: “Quý đại thần, nói xem thử nào, ngay cả hoa khôi của khoa tin tức, ngài cũng không vừa ý, vậy ngài muốn tìm thiên tiên như thế nào?”
Trước đây bọn họ cũng từng hỏi vấn đề này, chỉ là Quý Quân Hành lộ ra nụ cười biếng nhác.
Chính là không nói một chữ.
Hôm nay cậu dường như có hơi phiền lòng, xoay đầu nhìn họ, nói thẳng: “Muốn biết?”
Ba người kia vội nhìn chằm chằm cậu.
“Tóc dài, nhất định phải buộc đuôi ngựa.” Cuối cùng là ngày ngày đều buộc.
Ba người cảm thấy, cái này không khó.
“Da phải trắng, chí ít phải trắng như tớ.”
Ba người nhìn làn da trắng quá đáng của Quý đại thần, cậu thế này vốn đã chói mắt trong đám người rồi, còn muốn tìm một người chói mắt như cậu nữa à.
“Cười lên phải ngọt ngào, khiến người ta có cảm giác động lòng.”
Ba người trợn tròn mắt.
Cho đến khi Quý Quân Hành cởi áo măng tô trên người xuống, phủ lên lưng ghế, cuối cùng mở miệng.
“Phải là người tớ thích.”
Mẹ nó, sao nói cả buổi, đều là nói vô ích vậy chứ.
Ba người lẩm bẩm, cậu không còn quan tâm họ nữa.
Di động vang lên, cậu cầm di động ra, vừa mở lên hình nền di động là ảnh cậu và một cô gái.
Mắt cậu nhìn sững tấm ảnh một lúc lâu, phải là người cậu thích.
Nhưng mà làm thế nào đây, cậu chỉ thích mỗi cô ấy.
Nhưng mà, cô ấy không thấy nữa rồi.
P/s: Đọc ngôn tình để cân bằng cuộc sống nha mấy đứa, đừng ảo tưởng ngôn tình sẽ có ngoài đời thực……Cuộc đời này không có như trong truyện đâu, cứ ngỡ cuộc hôn nhân đậm chất ngôn tình ấy sẽ kéo dài mãi đến cuối đời….Nhưng ngờ đâu chỉ hai năm thôi đã đổ vỡ………..Một ngày buồn bã, không làm được gì chỉ vì cái tin ly dị của cặp đôi Song-Song đây này, trái tim đau hơn gì