Hạng Hàn vừa nói dứt lời, Đông Hiểu Hi cảm thấy trên lưng mình đột nhiên căng thẳng, thân thể không tự chủ được liền tiến vào lòng Lam Thành. Một cỗ hơi thở vừa xa lạ vừa quen thuộc phảng phất xung quanh, khiến cô tham luyến đem mặt vùi vào lồng ngực rộng lớn kia, lòng cô cũng rộn ràng theo tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Nếu không phải còn có Hạng Hàn phía sau, cô nghĩ rằng mình sẽ trầm luân trong đó mất.
Tách ra một chút, ngẩng đầu lên, cô chỉ nhìn thấy Lam Thành vân đạm phong khinh* nhìn Hạng Hàn, không mặn không nhạt mà nói: “ A, tôi cứ tưởng là ai, thì ra là tổng biên tập Hạng tự mình đưa tiểu Hi trở về, chỉ là….. Anh không biết rằng say rượu lái xe có thể chết người sao?” Anh nói xong một câu cuối cùng kia, ánh mắt hơi nheo lại, nhìn Hạng Hàn không chớp, dường như đứng cách vài mét cũng có thể cảm thấy được hơi thở nguy hiểm quanh đây.
(* vân đạm phong khinh: nhẹ nhàng thanh thản)
Hạng Hàn nhẹ nhàng cười, cũng không nói gì, chỉ là cứ không coi ai ra gì mà nhìn Đông Hiểu Hi, dường như đang dùng ánh mắt truyền đi thông điệp gì.
Lam Thành nhíu nhíu mày, thấy như thể bảo bối của mình bị người khác nhìn trộm, trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an. Anh nâng tay lên vuốt tóc Đông Hiểu Hi, gằn từng tiếng: “Tôi không muốn có bất kì chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với cô ấy, cho dù là chỉ bị giật mình, kinh sợ cũng không được. Chuyện hôm nay tôi có thể không truy cứu, nhưng nếu tổng biên Hạng cũng là người quân tử, hiểu được nên tôn trọng lời nói của người khác, thì xin chú ý hành vi của mình một chút. Anh cũng là người đã có vợ, nên làm gì, không nên làm gì, tôi nghĩ anh hẳn là hiểu rất rõ.” Anh nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một cỗ ghen tuông nồng đậm, có lẽ Đông Hiểu Hi không phát hiện được điều đó, nhưng Hạng Hàn thì lại cảm giác được Lam Thành luôn luôn cao ngạo kia cũng lại có lúc rối loạn. Cho nên anh dường như có chút vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, càng cười đến không kiêng nể gì: “Lam tổng, anh lo lắng quá nhiều rồi, tôi say rượu lái xe thì cũng do cảnh sát định đoạt, còn tiểu Hi có tự nguyện ngồi xe tôi hay không, đó cũng là tự do của cô ấy, chuyện này hình như không quan hệ đến anh thì phải. Mà nếu tôi nhớ không lầm, khi anh đem tiểu Hi ủy thác cho tôi, cũng chỉ nói là bằng hữu của anh thôi không phải sao?”
“…….”
Lam Thành biểu tình rõ ràng là đang kiềm chế, lúc trước bởi vì không muốn đem chuyện riêng tư của mình tiết lộ quá nhiều cho giới tin tức, cho nên mới thuận miệng nói vậy, cũng không nghĩ đến Hạng Hàn giả bộ không để ý mà giờ phút này đem ra để đối phó với anh lại trước mặt Hiểu Hi. Bởi vậy có thể thấy được, Hạng Hàn này hoặc là loại người không quân tử, hoặc chính là đối với Đông Hiểu Hi có ý đồ gì khác. Đang lúc anh còn chưa biết nói gì để chống đỡ, Đông Hiểu Hi liền không chút để ý mà đẩy anh ra, nhẹ nhàng nói: “Lam tổng, ngài đã quá đề cao tôi rồi, chúng ta dường như ngay cả bằng hữu cũng không phải ….”
Lam Thành không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt trong chốc lát liền trở nên ảm đạm , có lẽ anh đã chuẩn bị tinh thần rất nhiều, nhưng không nghĩ đến Đông Hiểu Hi lại giúp đỡ người ngoài đặt anh vào hoàn cảnh xấu hổ như này. Có người nói, đàn ông càng trầm mặc có lẽ phần nhiều đều là tâm tình bất lực, đàn ông càng kiêu ngạo bao nhiêu, thì nội tâm lại càng yếu ớt bấy nhiêu. Nhưng giờ phút này, Đông Hiểu Hi thấy được, người đàn ông này chính là rất tự chủ, rất trầm ổn. Cô chậm rãi đi đến bên cạnh Hạng Hàn, có chút bốc đồng hỏi: “Anh có sợ bị cảnh sát kiểm tra không?”
“Sao cơ?” Hạng Hàn nhướn nhướn mi, cật lực phối hợp với cô.
“Đang nghĩ muốn cùng anh đi hóng gió, nhưng lại sợ giống như Lam tổng đây cảnh báo, sẽ có người kiểm tra nồng độ rượu.”
Hạng Hàn đột nhiên khoa trương nở nụ cười, nói: “Không phải cô nói tôi là nhà văn sao, nếu gặp cảnh sát, chẳng phải là tú tài gặp binh* đấy thôi? Có điều con người tôi, trời sinh không sợ phải cùng giao tiếp nhất, chính là cảnh sát, ngoài ra còn có chính là kẻ có tiền.” Nói xong, anh liếc liếc mắt nhìn Lam Thành một cái, rồi mở cửa xe ra, nghiêng mình làm động tác mời với Đông Hiểu Hi: “Xin mời lên xe, có thể cùng quý cô xinh đẹp thế này vân đạm phong khinh mà đi hóng gió ban đêm thật là vinh hạnh của Hạng mỗ đây.”
(*Tú tài gặp binh: ý nói người học chữ nho nhã gặp phải kẻ thô thiển không học thức nhà binh)
“ Anh đúng là miệng lưỡi.” Đông Hiểu Hi cười cợt nói một câu, vừa muốn bước lên xe, liền bị Lam Thành nhanh nhẹn bước đến ngăn lại.
“Tiểu Hi, chúng ta cần nói chuyện.” Lam Thành nói xong, không thèm để ý việc Đông Hiểu Hi giãy dụy, bá đạo nửa ôm nửa kéo cô ra chỗ cách Hạng Hàn một đoạn khá xa thì dừng lại.
Đông Hiểu Hi đẩy cánh tay đang dây dưa của anh ra, quật cường xoay mặt sang một bên: “Chúng ta còn có chuyện gì để nói với nhau chứ? Năm năm trước, không phải anh đã nói với tôi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa sao?”
Lam Thành không trả lời cô, chỉ là bình tĩnh nhìn cô mà hỏi: “ Vì cái gì mà cố chấp như vậy.”
“Tôi thấy vui vẻ.”
“Vui vẻ? Tra tấn anh như vậy em thấy vui vẻ?”
“Đúng vậy, tôi chính là thích nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của anh, chính là không muốn để anh cả vú lấp miệng em, muốn nhìn thấy bộ dáng anh bị phụ nữ làm cho phát điên…”
Đông Hiểu Hi còn chưa nói hết câu, đã phát hiện thấy khuôn mặt Lam Thành chậm rãi hướng lại gần cô, một loại dự cảm bất an khiến cô run lên, còn chưa kịp phản ứng gì, đã nghe được một câu nghiến răng nghiến lợi: “Em là người phụ nữ nhẫn tâm, tra tấn anh năm năm còn chưa đủ……” Chớp mắt, hai phiến môi nóng rực mang theo hương yên thảo áp lên môi cô, trằn trọc ma sát một hồi, cắn mút, bao nhiêu dồn nén dường như tập trung hết cả tại nụ hôn hung hăng này, như muốn đòi lại năm năm thời gian đã qua ……..
Không một chút thương hương tiếc ngọc.
Đông Hiểu Hi thật không thể ngờ, người đàn ông tác phong vốn trang trọng, đứng đắn như Lam Thành lại có thể ở trước mặt người khác mà hôn cô, vừa muốn lùi lại, eo liền bị cánh tay Lam Thành