Đông Hiểu Hi đến tập đoàn Lam Long thì đã là một rưỡi chiều. Bởi vì biết cô là khách quý của tầng 33, cho nên một đường đi lên không có ai ngăn trở, chỉ là ánh mắt mọi người từ đầu tới cuối đều vô cùng tò mò, nghi ngờ. Mọi người đều đoán không biết Lam tổng biến mất mấy ngày nay có liên quan đến người phụ nữ này không, xem ra mị lực của đàn ông luôn luôn đi cùng chuyện xấu, hơn nữa nam nhân vật chính lại là tổng tài của công ty này. Có điều trong mắt mọi người nữ nhân vật chính trong chủ đề bát quái của họ cũng có điểm tạm được, hoặc có thể nói là thanh tú có thừa, nhưng kinh diễm thì không đủ.
Đông Hiểu Hi cũng bởi vì liên tục bị mọi người để ý tới, đã thành thói quen, cho nên không kiêu ngạo không siểm nịnh mà tiêu sái bước vào thang máy. Thật ra, Lam Thành sớm đã nói cho cô biết mật mã thang máy chuyên dụng của tổng tài, ngoại trừ lần trước đi cùng anh, Đông Hiểu Hi không một mình sử dụng lại lần nào. Cô hiểu cái gì gọi là đặc quyền, thật ra chính là tạo thêm ọi người càng nhiều chủ đề bát quái mà thôi.
Nhìn từng con số biến đổi, cô hồi tưởng lại buổi tối hôm đó Lam Thành ôm Trạm Trạm. Luôn tự tin kiêu ngạo như anh, mà tại thời khắc ấy cũng có vẻ ngốc nghếch, thất thố, mà vẻ mặt Trạm Trạm cũng là khủng hoảng…. Có phải mình tàn nhẫn quá hay không? Làm cho phụ tử thân sinh bọn họ lại gặp nhau trong cảnh ngộ ấy. Thật ra, giữa người với người, khoảng cách xa nhất, không phải là giữa sự sống và cái chết, cũng không phải là người này đứng trước mặt người kia nhưng lại không nói được là mình yêu người ta, mà có lẽ chính là huyết thống tình thân nhưng lại không có cách nào nhận thức được….
Đang lúc còn miên man suy nghĩ, đinh một tiếng, thang máy đã lên đến tầng cao nhất. Đây là tầng im ắng nhất trong cả tòa nhà, chỉ có hai người là Lam Thành và Trương Khiết. Bước vào khu vực văn phòng tổng tài, Đông Hiểu Hi liền bị Trương Khiết có vẻ đã chờ đợi lâu ngày, mời ngay vào văn phòng tổng tài.
Văn phòng hôm nay so với mấy ngày trước có vẻ ảm đạm hơn, cánh cửa trên phiến tường thủy tinh xanh nhạt khép hờ, ngẫu nhiên mang theo gió nhẹ lùa vào. Đông Hiểu Hi nhìn thoáng qua chỗ sô pha, có tấm thảm màu bạc cùng gối đầu đặt trên đó, mà người đàn ông kia thì đang cúi đầu bận rộn ngồi ở bàn làm việc. Anh bây giờ trông đã khác so với ngày xưa, sườn mặt che dấu ủ rũ cùng mỏi mệt, chỉ là thần thái vẫn luôn tuấn lãng cũng không hề có vẻ tiều tụy.
Lam Thành thấy cô tiến vào thì hơi ngẩng đầu, áo sơ mi xanh ngọc mở rộng mấy cúc ngực, lộ ra khuôn ngực trắng nõn, rắn chắc. Cô vội vàng đem ánh mắt nhìn đi nơi khác, nhưng là loại cố ý lảng tránh này cũng không thoát khỏi ánh mắt của người đàn ông kia. Một tiếng cười khẽ, Lam Thành buông văn kiện trong tay, lại liếc nhìn đồng hồ, đem thân mình dựa vào ghế da, nhìn thẳng cô.
Đông Hiểu Hi xin lỗi nói: “Tòa soạn báo nhất thời có bản thảo quan trọng cần làm, nên ăn cơm trưa xong mới có thể đến được.”
“Hạng Hàn bên đó thường hay tốt bụng mời cơm thế ư?” Ngón tay thon dài của anh vô tình miết trên thân bút, giọng nói rõ ràng mang theo ghen tuông.
“Tốt bụng không không quan trọng, được mời cơm ăn còn tốt hơn là không.”
“Vậy tập đoàn Lam Long còn trống một vị trí trưởng phòng, em có hứng thú không?”
“Không có.”
“A.” Bị từ chối Lam Thành dường như cũng không giận, chỉ là khẽ hừ một tiếng, lại nói: “Nhà trẻ Ánh mặt trời tiêu tốn cũng không ít tiền đi? Em tin tưởng trước mắt còn có thể kiên trì thêm sao?”
“Anh điều tra tôi?” Đông Hiểu Hi nhìn Lam Thành giận dữ
Lam Thành cũng không trả lời, cúi đầu tiếp tục phê duyệt giấy tờ. Thật ra hai ngày nay anh vẫn ở gần nhà trẻ, vụng trộm ngắm nhìn hai mẹ con cô. Bé trai non nớt ngượng nghịu nói tiếng Anh, người phụ nữ thì tươi cười thương yêu nựng nịu, tất thảy đều làm anh đau lòng, lưu luyến vô cùng. Trong hai ngày ngắn ngủi, anh đã vài lần nghe được thằng nhỏ nói muốn sang nước Mĩ tìm ba, không biết vì sao khi nghe những lời này trong lòng anh liền đau nhức. Bảo bối đáng yêu như vậy cùng cô vợ nhỏ của anh, rốt cục là bị người đàn ông nào nhẫn tâm vứt bỏ? Anh không thể nào hiểu được.
Còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, khi anh lần đầu tiên ôm lấy đứa nhỏ, là dùng hai tay ôm lấy eo nó, làm cho hai bàn chân trắng nõn của thằng bé hơi cách mặt đất, anh lúc ấy cũng không biết mình nên đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng hay là nên như thế nào, nên đành cứ ngây ngốc như vậy. Thân thể thằng nhỏ thật mềm mại nhưng cũng rất nhẹ, một cỗ hương thơm dịu nhẹ mùi sữa phả vào mũi anh, một tia kháng cự quật cường kia của thằng nhỏ lại cũng không hề khác biệt với Đông Hiểu Hi. Nhưng vẫn làm cho anh không tự giác mà muốn âu yếm, lại có chút sợ hãi. Sở dĩ lại sợ hãi, có lẽ bởi vì nhìn thấy Đông Hiểu Hi từ trên xe nhảy xuống, liều lĩnh đoạt lấy thằng bé từ trong tay anh, cái loại khẩn trương đau lòng này khiến anh hiểu được, đứa nhỏ này đã chiếm toàn bộ tâm tình của cô, ít nhất một khoảnh khắc kia, trong lòng cô hoàn toàn không có vị trí cho anh. Chẳng lẽ, người phụ nữ này đã từng yêu cha của đứa bé sao? Trong lòng anh vẫn là đầy nghi vấn……….
Không biết qua bao lâu, Lam Thành đột nhiên hỏi: “Em từ chức nhưng bị Hạng Hàn giữ lại?” Thấy cô không trả lời, có vẻ tìm tòi nghiên cứu nhìn anh, anh lại cúi đầu tiếp tục không để ý nói: “Anh ta sẽ không để em đi đâu, sứ mệnh của em còn chưa hoàn thành.”
“Anh không cần nghĩ người khác cũng giống anh.” Đông Hiểu Hi ngữ khí có chút miệt thị, có lẽ lời này cũng không phải từ đáy lòng cô, chỉ là cô không muốn thừa nhận bản thân mình bị người ta lợi dụng mà thôi.
“Anh thì như thế nào?”
“Không thế nào cả, chỉ là hy vọng anh đừng nghĩ chỉ bằng hai vạn của mình có thể mua đứt tự do của tôi.”
“Ồ ….. vậy hai vạn cộng thêm một Lam Thành thì thế nào?”
Không biết từ khi nào, Lam Thành đã đi đến bên người cô, lời nói kia nhấn mạnh, kéo dài ngữ điệu ôn nhu, làm cho người ta khó có thể kháng cự được. Hơi thở nhẹ nhàng ôn nhu phảng phất trên mặt cô, Lam Thành cũng không có hôn xuống, chỉ là đôi môi mơn man bên tai cô, dịu dàng nói: “Anh sẽ không hỏi năm năm này rốt cục em đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi hết thảy về cha của đứa nhỏ. Anh thích thằng bé, hãy cho anh một cơ hội, anh nhất định làm hai người hạnh phúc.”
“Em, còn không có nghĩ sẽ tốt đẹp như vậy…..” Nếu nói, đối mặt với người đàn ông kiêu ngạo trước kia, thì cô còn có thể dùng sự quật cường của mình để tự vệ, nhưng là đối mặt với ôn nhu của anh bây giờ, Đông Hiểu Hi lại vô lực chống đỡ. Giờ phút này, cô tựa đầu vào hõm vai anh, hơi thở riêng biệt lại mê người này lại khiến cô đau lòng, cũng càng thêm mờ mịt. Cô sợ hãi người đàn ông này liệu có một ngày đột nhiên lại nói hối hận, lại nói không tốt, lại muốn rời xa. Khi đó cô cùng Trạm Trạm nên làm cái gì bây giờ?
Lam Thành nhẹ nhàng ôm lấy cô ngồi xuống ghế dựa, đem cô đặt trên đùi mình, một tay choàng lấy thắt lưng cô thoáng dùng lực: “Đây vĩnh viễn là vấn đề hóc búa.” Nói xong, anh luồn tay vào sau gáy cô, ghì lại mà hôn. Mà tay kia cầm lấy điều khiển trên mặt bàn, chậm rãi hạ rèm che đi hai phiến tường thủy tinh, ngăn cản với căn phòng thư kí bên ngoài…..
Giờ phút này, chỉ còn tia sáng truyền qua khe hở màn che tiến vào trong phòng.
Đông Hiểu Hi nhắm mắt lại, cảm thụ hơi thở ngày càng hỗn loạn của người đàn ông này. Ở trong ấn tượng của cô, Lam Thành không phải là người không dễ dàng khống chế được bản thân, cho dù tên đã lên dây cũng có thể làm cho thu phóng tự nhiên được, cho nên thời gian hai năm học đại học, dù đã có lúc gần gũi thân cận, nhưng họ vẫn giữ đêm xuân đáng giá ngàn vàng đó đến tận ngày tân hôn. Giờ phút này, cô lại cảm thấy người đàn ông này so với trước khi kết hôn thật bất đồng, từ vòng ôm mạnh mẽ, đến hạ thân đã cứng rắn lên, khiến cô cảm