Ngồi trên xe bus đi tới khu phía Nam thành phố, màn đêm đã buông xuống, toàn bộ thành thị đắm chìm trong một mảnh ánh sáng ngọc lưu quang.
Đông Hiểu Hi tựa đầu vào cửa kính xe, gió đêm thổi tóc cô nhẹ bay, không biết như thế nào, cô muốn tĩnh tâm nhưng không hiểu sao vẫn rối loạn. Là do mùa xuân sao, cô thật không ngờ nhanh như vậy đã gặp được Lam Thành? Hiện tại, cô vẫn nhớ rõ người con trai mặc áo sơ mi trắng ở sân trường đại học, đã bước vào cuộc đời cô như thế nào, bên tới cô bây giờ vẫn vang lên khúc ca từ nhiều năm trước……
“Tiếng cười kia làm cho ta nhớ tới những bông hoa của ta,
Sinh mệnh ta cũng như vậy mà lẳng lặng hé nở trong một góc,
Tưởng rằng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, nhưng hôm nay chúng ta đã lưu lạc giữa biển người,
Các nàng ở nơi đâu các nàng đã già đi?
Chúng ta cứ vậy tự nhiên mà trưởng thành,
Những chuyện năm xưa chưa nói hết đã muốn quên lãng,
Những tâm tình theo năm tháng không còn biết thật giả,
Nơi này không còn những bông hoa tươi xưa, cỏ hoang mọc thành bụi,
Cũng may đã từng được cùng các nàng trải qua xuân thu cùng đông hạ,
Các nàng ở nơi đâu các nàng đã già đi?
Chúng ta cứ vậy tự nhiên mà trưởng thành …”
Mùa hè năm ấy, không biết là ai đã đem khúc ca này truyền đi toàn bộ sân trường.
Đông Hiểu Hi không nhớ rõ ngày đó, buổi chiều vì cái gì cô lại đi ngang qua kí túc xá của nghiên cứu sinh ở dưới lầu, bài hát này lơ đãng phát ra từ cửa sổ tầng hai, tiếng ca rất nhẹ, từ từ xua đi cái nóng mùa hè ở sân trường, còn có tiếng đàn ghi-ta đệm, xuyên thấu vào lòng người, khiến người như hoa nở rộ, trước mắt thời tiết như mát mẻ hơn.
“Ai hát hay như vậy, không phải là Phác Thụ Bản bay tới thành phố T biểu diễn chứ?” Đông Hiểu Hi lẩm bẩm.
Bạn cùng khóa và chung phòng với cô, Hạ Tuyết từng say mê nói với cô: “Thật muốn tìm được một nam sinh có thể hát hay như Phác Thụ, hẳn là vừa đẹp trai lại quyến rũ!”
“Cậu nhanh nhanh tỉnh lại đi, hoặc là đổi giấc mộng khác đi, đại học T dễ thấy là đời thật không giống như trong truyện tranh rồi……”
“Này, Đông Hiểu Hi, cậu lòng dạ cũng quá cao, ai chẳng biết khoa của chúng ta mĩ nữ dễ nhìn thấy như mây trên trời, cho dù cậu là hệ hoa, cũng không nên đem ánh mắt chỉ nhìn lên đỉnh, hai năm đại học thế nhưng không có một nam sinh lọt vào mắt xanh của cậu, thật không biết thần thánh phương nào có thể chiếm cứ được tâm hồn cậu, cậu rõ ràng không định lấy chồng mà.”
Đông Hiểu Hi không cho là đúng, nhướn mày nói “Mình nói thật nhá, cậu xem nam sinh trong khắp trường, người người vốn sinh ra đã kém cỏi, trước sau bất đồng, hoặc là thô tục, hoặc là giả tạo …”
Các cô vừa dứt lời, trong kí túc xá liền có một nam sinh đi qua, người này không thô tục, cũng không giả tạo, chính là người vừa đen lại vừa gầy, đôi chân dài thực dễ dàng làm cho người ta liên tưởng một gia tộc tại Bắc Kinh cách đây sáu mươi vạn năm trước. Đông Hiểu Hi cùng Hạ Tuyết không hẹn mà cùng nhìn nhau, sau đó nhìn nam sinh kia liền không kiêng nể gì nở một nụ cười…… Có lẽ nam sinh kia cũng quen được ‘nhiệt tình để ý’ như thế này rồi, không chút nào rụt rè hướng tới lối các cô vừa đi qua …
“Lâm Sướng, cậu sẽ không giống với những nữ sinh ở khoa chính quy này đi, nhiệt tình chạy đến dưới lầu kí túc xá của chúng mình, cũng chỉ vì lỡ đổ bởi phong thái của Lam Thành sao?”
Thì ra hắn đang cùng một cô gái tên là Lâm Sướng nói chuyện. Đông Hiểu Hi cùng Hạ Tuyết đồng thời xoay người sang chỗ khác, một âm thanh ôn nhu phát ra “Hầu tử, cậu đã trưởng thành rồi, sao không biết thay đổi cách ăn nói một chút đi? Là bố mình bảo mình đến đây tìm Lam Thành bàn công việc …”
Đến cô gái như Đông Hiểu Hi cũng nhận ra được, cô là trợ giảng kiến trúc của nghiên cứu sinh, cũng là một trong mười đại mĩ nữ của trường đại học T, mà cha của cô cũng là một người có danh tiếng lẫy lừng trong giới kiến trúc, hiện tại đang là viện trưởng trường đại học T.
Đây là một cô gái được ngàn vạn sủng ái.
Đông Hiểu Hi cùng Hạ Tuyết nhìn nhau, liền xoay người rời đi, vừa vặn khi đó ký túc xá lâu truyền ra tiếng ca cũng hạ xuống cuối cùng một cái âm phù, cô rõ ràng nghe được câu dối thoại cuối cùng của Hầu Tử cùng Lâm Sướng.
“Lâm Sướng, cậu có thể giúp Lam Thành giặt quần áo, có thể hay không cũng giặt giúp chúng mình ?”
“Được thôi, nếu bạn gái các người không ngại……”
…
Từ đó về sau, Đông Hiểu Hi mê đắm cái khúc ca kia, cũng nhớ kỹ cái tên Lam Thành này, có lẽ là do cô tò mò, có thể làm cho Lâm Sướng, công chúa của trường đại học T cung cúc tận tụy thì sẽ là người có dáng vẻ như thế nào đậy? Hẳn là một tài tử. Cô nhưng không có nghĩ đến, duyên phận của sinh mệnh cô tưởng chừng đã ngủ đông, sớm không đến, muộn không đến, mà lại vừa đúng lúc này .
Ngày đó, thời tiết khô nóng, cô không thể không chạy tới phòng sách báo của trường. Vừa mới đi vào phòng sách báo , cô mới biết được người chăm chỉ không chỉ có duy nhất một mình cô, không khí bên trong toàn bộ như muốn vỡ ra, so với khi xem show diễn của Châu Kiệt Luân còn náo nhiệt hơn. Xuyên thấu những đám người đông nghịt, cô phát hiện ra, chỗ ngồi đằng kia, chỉ có một nam sinh mặc áo sơmi trắng dựa vào cửa sổ đang đọc sách, tựa như tìm được bảo vật, cô chạy vọt qua …
“Bạn à, nhờ cậu một chút, mình muốn ngồi ở đây.” Tuy rằng cô luôn để tóc dài dịu dàng, luôn mặc áo màu trắng thể hiện hình tượng thục nữ, nhưng cá tính thì có chút “đặc biệt”, nói đi nói lại cũng là khiêm tốn không đủ, tùy hứng có thừa. Cô đem điểm thô tục duy nhất trên người ấy đổ tội cho ba, cho rằng đó là gen di truyền.
“Không nghe thấy sao? Máy tính của cậu rất vướng, làm ơn chừa chỗ một chút.” Thanh âm của cô làm kinh động đến một số người, liền càng khiến cô mất kiên nhẫn, đến khi cô nhắc lại đến lần thứ ba, nam sinh kia mới chậm chạp ngẩng đầu lên, không chút để ý nhìn cô một cái.
Cho dù nhiều năm về sau, Đông Hiểu Hi vẫn nhớ rõ bộ dáng lúc đó của Lam Thành.
Anh ngồi ngược sáng, có lẽ là vì mặc quần áo màu trắng, nên thoạt nhìn sạch sẽ nho nhã lại phát ra một luồng khí mát lạnh, ngay cả ánh mắt cũng là đạm mạc, giống như mọi thứ trên thế giới đều không đáng được hắn để vào mắt. Đông Hiểu Hi ngẩn người suy nghĩ, trong nháy mắt không kìm được cảm giác mơ màng, cơ hồ trong nháy mắt chìm vào suy nghĩ của bản thân. Sau đó, cô giống đã đánh mất hồn vẫn đứng nguyên ở đó, nhìn nam sinh chỉnh tề trước mặt, trong lúc nhất thời quên chính mình đang ở nơi nào, càng quên