Năm tháng sau, tại một hội trường lớn được thuê tại khách sạn Khải Duyệt, một số cựu sinh viên tốt nghiệp đại học T đã nhiều năm cùng nhau tụ hội. Lần gặp mặt lần này không biết là ai đề xướng, cũng không biết là ai an bài kế họach này, nhưng cuối cùng người trả mọi chi phí là Lam Thành, cũng không ngờ đến anh cũng tham gia.
Giờ phút này, trong phòng có người thì ca hát, có người thì chỉ nhảy theo âm nhạc, cũng có người đang thoải mái chè chén. Còn có một ít vây quanh Đông Hiểu Hi mời rượu, hỏi han.
“Hiểu Hi, cậu là một trong số bạn học của chúng ta có mánh khóe chuẩn nhất, cũng là một người may mắn nhất nha. Người ta nói, thành công lớn nhất của đàn ông là tìm đúng công việc, thành công lớn nhất của phụ nữ là gả đúng đàn ông.”
“Hiểu Hi, ngươi thật đáng khâm phục, ở thành phố T ít nhất hơn phân nửa phụ nữ độc thân đều mộng có một ngày có thể gả cho Lam Thành, còn lại hơn một nửa vẫn còn là vị thành niên…”
“Hiểu Hi, Lam Thành của nhà cậu ở bên ngoài diễu võ dương oai, như thế nào về nhà lại giống mèo con nha?”
“Hiểu Hi a, mới đầu chúng tôi còn thấy đáng tiếc cho cậu, ai biết con các cậu đã 4 tuổi, còn hạnh phúc như vậy…”
“Miễn bàn về con của Lam Thành, nhắc tới mình sẽ tức giận.” Không biết là ai, bắt đầu nổi lên oán giận. “Hai ngày trước mình muốn tìm Lam Thành bàn bạc công chuyện, kết quả điện thoại là thư ký của anh ấy tiếp, nói Lam tổng chỉ có thời gian mười phút. Mình cứ nghĩ mười phút cũng bàn được, kết quả thư ký trì hoãn hết hai phút, đợi cho tới khi Lam Thành đến tiếp điện thoại, anh ấy lại ngớ ngẩn trong điện thoại cùng mình tán gẫu về con của anh ấy, nói chuyện hết bảy phút, mình thực hoài nghi đứa nhỏ có phải hay không là anh ta tự mình mười tháng mang thai sinh ra…”
Gian phòng trào lên một tràng tiếng cười, Đông Hiểu Hi cũng xấu hổ cười cười, tiếp tục gian nan xã giao chuyện này chuyện nọ với tất cả bạn học quen thuộc và không quen. Cô cho tới bây giờ cũng không bị người khác ủng hộ cùng kính yêu quá như thế, cũng là lần đầu tiên nhấm nháp tư vị “Thê bằng phu quý” (vợ được quý trọng nhờ chồng). Bọn họ trong đó đại bộ phận là muốn tìm Lam Thành bàn việc, Lam Thành giờ phút này lại không quen với loại hoàn cảnh náo nhiệt như vậy, lấy đứa nhỏ làm cớ né ra ngoài. Khó trách trước đó đồng ý tham gia tụ hội, anh đã muốn mang con đến lắm, lúc ấy Đông Hiểu Hi chỉ nghĩ anh chỉ muốn khoe khoang, không ngờ cả hai ý đều có, Lam tổng quả nhiên gian xảo, lại liên lụy cô giờ phút này cực khổ nói chuyện ….
Sau khi người vây quanh cô dần dần đi vây qua nhóm người Hầu tử. Đông Hiểu Hi mới được nhẹ nhàng thở ra. Cô đi đến phía trước cửa sổ, muốn nhìn xem Lam Thành cùng con có hay không ở dưới lầu, lại đột nhiên nghe được có âm thanh quen thuộc gọi tên cô. Cô dừng lại, lúc đầu có chút không ngờ, cũng không phải đặc biệt ghi hận gì, chỉ là không biết nên lấy thái độ gì để đối đãi với cô ta, nên cùng cô ta nói cái gì.
Hạ Tuyết dừng lại bên người Đông Hiểu Hi, thật lâu sau mới nói: “Tôi muốn rời thành phố T.”
“Là Lam Thành điều cô đi?” Đông Hiểu Hi trong lòng cả kinh.
“Không, là tôi từ chức.”
“…”
“Trải qua cố gắng nhiều năm, mới phát hiện không phải chính mình muốn, chỉ là vì muốn chứng minh ột người xem, bản thân mình cứng cỏi hơn so với người anh ta yêu. Nhưng cố gắng nhiều năm như vậy, mới biết được là chính mình nếu không thể … Không bỏ xuống được nhưng cũng phải buông…”
“…”
“Tiểu Hi, mình muốn nói với cậu một chuyện. Thật ra năm năm trước mình đã theo dõi Lam Thành cùng người phụ nữ kia, cố ý kêu cậu đến, để cho hai người hiểu lầm nhau…”
“…”
“Không nghĩ tới cậu ra đi năm năm, không hề hối hận, lại còn có thể vẫn yêu đối phương, còn có thể một lần nữa đến với nhau… Hiểu Hi, thực xin lỗi. Về sau không biết khi nào có thể gặp lại…”
“Vậy cậu bảo trọng.”
Hạ Tuyết đi rồi, cô ta thủy chung không có quay đầu liếc nhìn cô một cái. Chính mình hẳn là nên tha thứ cho cô ta, chắc là vậy, cô khuyên chính mình như vậy. Đột nhiên di động vang, một tin nhắn của Lam Thành: “Bà xã, mau tới bãi đỗ xe. Con đang leo lên nóc xe.”
Vẻ mặt Đông Hiểu Hi tối sầm. Lam tổng, đứa nhỏ bốn tuổi có thể tự mình leo lên sao?
—
Đông Hiểu Hi đi ra bên ngoài, xuyên qua đường nhỏ giành cho nhân công, theo khe hở giữa các bức tường, ánh mặt trời loang lổ rơi xuống dưới, trong không khí tràn đầy sự tươi mát và hương thơm. Cái gọi là không khí trong lành tháng mười cuối thu chính là thích ý như vậy. Cô một bên hưởng thụ không khí ẩm ướt, một bên hướng bãi đổ xe đi đến.
Từ xa, đã nhìn thấy chiếc xe Lambougini màu hồng, quả nhiên con đang ở trên nóc xe một bên bám lấy mặt xe một bên hò reo. Ở giữa, Lam Thành mơ hồ hỗn loạn lên tiếng dụ dỗ: “Ngoan… Không được động đậy… Cẩn thận ngã sấp xuống…”
Đông Hiểu Hi cười tới gần bọn họ, chiếc xe này cô nghĩ đến là buồn cười, đây là màu do con của cô chọn, con đang còn nhỏ mà đã có mắt thẩm mĩ, thực tốt. Nhưng bản thân cô là mẹ vẫn chưa nhìn qua vài lần, vậy mà hôm nay con lại cố tình muốn đem chiếc xe không nên này của ba mẹ đi ra ngoài. Thế nên Lam Thành, người luôn luôn nổi tiếng trầm ổn, bất đắc dĩ đành phải mang chiếc xe phong cách như vậy ra ngoài, nhưng mang theo một đứa con phong cách rêu rao trên đường cái, anh lại thấy thích thú.
Đến gần phía sau bọn họ, Đông Hiểu Hi cố gắng tỏ ra giận tái mặt: “Lam Trạm, con lại không nghe lời, đi xuống dưới.” Lam Thành chính là người cha không có nguyên tắc nhất, cho nên cô phải đóng vai người ác ở trước mặt đứa nhỏ, hiện tại trong nhà đã muốn xuất hiện chuyện cha con họ trên một chiến tuyến đối địch với cô.
Quả nhiên, Trạm Trạm nghe được mẹ gọi đại danh của cậu nên có phần khiếp đảm. Cậu ngồi xổm xuống ôm lấy bàn tay to đang hướng về mình, lại bán đứng chủ nhân đôi bàn tay to kia: “Là ba bế con lên, ba nói đứng trên đỉnh xe, mẹ sẽ có thể nhìn thấy con, sẽ nhanh trở về.”
“…”
Lam Thành không buồn con bán đứng anh, mà còn cao hứng con nhỏ như vậy vẫn luôn ý thức được có anh bảo hộ cho con. Anh tránh đi ánh mắt giết người của