Lam Thành chưa từng gặp một cô gái nào có nụ cười đáng yêu đến như vậy, dù trong mắt vẫn còn đong đầy nước mắt nhưng nụ cười ấy vẫn động lòng người. Khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy không phải là quá xinh đẹp nhưng lại trong sáng, không nhuốm chút bụi trần. Anh cũng có chút bất ngờ, chỉ trong một buổi chiều, người con gái này lại làm cho anh muốn che chở cả đời.
“Này, sao anh vẫn đi theo tôi làm gì hả?”
Giọng nói hơi bốc đồng của Đông Hiểu Hi làm Lam Thành bừng tỉnh, anh thoáng sợ hãi, lập tức thất thần nói “Này cô đang suy nghĩ gì vậy? Nói xem tôi đi sau mà cô cũng không thèm liếc tôi một cái.”
“Còn có ai sao?” Đông Hiểu Hi quay đầu lại, nhìn về phía sau tìm kiếm, mới biết được mình đang đi vào một con đường nhỏ, xung quanh cực kì im lặng. Cô không khỏi rùng mình, xem ra con người lựa chọn đường đi phải để đầu óc thanh tỉnh mới có thể không lầm đường, nếu không khi đi nhầm hậu quả sẽ thực sự nghiêm trọng. Nhưng mà anh ta nói không chỉ có mình anh ta, chả nhẽ xung quanh vẫn còn có người …
“Đừng tìm, không thấy xung quanh toàn là muỗi sao?”
“Ha…” Nhìn đến đèn đường bị một đám muỗi vây quanh, không gian vẫn tĩnh lặng, cô không khỏi mỉm cười “Thật là, tôi còn nghĩ là anh đang cùng bạn gái chứ.”
“Tôi không có bạn gái.” Lam Thành vẫn bình tĩnh như trước nhưng lại tựa như muốn nhấn mạnh điều gì.
“Lâm Sướng không phải là bạn gái anh sao? Hai người rất đẹp đôi mà…”
“Cô cũng tin vào mấy chuyện đồn thổi bát nháo của nữ sinh viên à?”
“Ờ thì …” Đông Hiểu Hi vươn bàn tay ra, không cho là đúng “Mỗi người phụ nữ đều có một cái bát quái trong tâm hồn, một đầu óc bát quái, cộng thêm một cái miệng bát quái …” (Bát quái: nhiều chuyện)
“Thật sao? Vậy ra “Tiểu tam” như thế mà ra à?” Lam Thành đút tay vào túi quần , khoé miệng nhếch lên như trêu tức người khác.
“Đáng ghét , anh mới là đồ Tiểu tam!”
Có vẻ như ôm ấp sự hưởng thụ qua một lần sẽ làm cho cảm giác trở nên quen thuộc, có lẽ do nụ cười đặc biệt ôn hoà thậm chí có một chút sủng nịnh của Lam Thành mà cô chưa từng thấy qua. Cô vươn nắm tay nhỏ đấm nhẹ trước ngực Lam Thành, bộ dạng giống hệt như đang làm nũng. Đột nhiên cô ý thức được điều gì, nắm tay dừng ở giữa không trung không hề hạ xuống. Bởi vì cô thấy đôi mắt Lam Thành đang nhìn mình một cách kinh ngạc, cặp mắt kia sáng ngời, con ngươi càng trở nên thẫm lại, cô dường như nghe được tiếng thở của anh…
“Nhắm mắt lại.”
Lam Thành cúi đầu, giọng nói tựa như thôi miên vang lên ở bên tai cô, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, có chút khẩn trương nhưng trong tiềm thức dường như đang có gì đó chờ mong …
Trong không gian này, hơi thở tươi mát đầy nam tính của anh tiến tới gần khiến cho cô không kịp phản ứng, nụ hôn đầu tiên đến thật bất ngờ. Cô theo bản năng nắm chặt thắt lưng của anh, hai mắt mở to không thể phản ứng …
Anh thành thạo ôn nhu, mang theo dư vị ngọt ngào, trằn trọc một lát đầu lưỡi nhẹ nhàng tách hai hàm răng của cô, thong thả dò xét tiến vào …
Đông Hiểu Hi một lần nữa nhắm mắt lại. Đêm hè yên tĩnh, hương hoa nhẹ nhàng theo gió bay đến, hoài cổ mà tĩnh lặng. Nụ hôn đầu tiên kéo dài, tựa như hai người đều không muốn rời đi, cho tới khi cô hít thở khó khăn anh mới buông ra, nhẹ nhàng nói : “Về sau sẽ chậm rãi để em thở.”
“Em có thở.” Cô không phục nói, lại phát hiện mình đang dựa vào anh trong lòng
Anh cười hỏi cô “Em đã có bạn trai sao?”
Có chuyện như vậy sao, hôn người ta xong mới hỏi người ta như vậy.
“Có thì sao, mà không có thì sao?”
“Không có thì em làm bạn gái của anh đi.”
Cái gì, cô không nghe nhầm chứ…
Cô mở to hai mắt nhìn anh, nhìn thấy anh khẽ gật đầu, vì thế cô cười khẽ hỏi “Chúng ta ở đây xem như ai mở lời trước?”
“Em nói.”
“Không, anh nói.”
Anh bất ngờ nhắm mắt lại, như là gặp chuyện khó giải quyết, lát sau mới nói “ Anh thích chính mình chủ động.”
“Được rồi…” Cô khẽ nhăn mặt, lại nói “Thật ra em rất khó theo đuổi.”
“Vậy sao…” Anh một lần nữa đút tay vào túi quần, xem như không có chuyện gì