Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 1


trước sau

Tp. HCM, 02/07/19

Editor: Xiao He

12 giờ rưỡi sáng, đèn trong phòng của Thời Quang vẫn còn sáng.

Sáng mai phải đi Bắc Kinh sớm, cô hiện đang thu dọn hành lý thật gọn gàng, lấy ra váy từ tủ quần áo ra để cho ngày mai mặc.

Thời Quang thay váy dài, xõa tóc ra, nhìn vào gương xem thử. Cái váy trắng dài này cô đã từng mặc trước đó, ai nhìn thấy cũng khen cô rất xinh đẹp.

Đang muốn thay váy đi ngủ, đột nhiên ấn đường cô nhíu lại nhìn chằm chằm tại làn váy, ở chỗ đó, không biết khi nào đã bị rách một lỗ nhỏ.

Cảm xúc tựa như đang trong ngày đông, bị tạt một gáo nước lạnh.

Cô kéo làn váy lên nhìn kĩ lại, thay váy ra, chuẩn bị đi tìm kim chỉ để vá lại cái lỗ nhỏ này.

Lại không nghĩ tới đèn phòng khách vẫn còn sáng, Thời Quang quay đầu qua đó xem thử, ba đã trở lại, quân trang vẫn còn chưa thay, trên mặt khó nén được nét phong trần mệt mỏi.

Phòng khách lúc này không một tiếng động, cô cho rằng chỉ có mình ông, vừa muốn lên tiếng gọi, liền nghe tiếng bất mãn của mẹ:

"Nhiều nhất là 600, một phân cũng không thể hơn."

Thời Nhất Thịnh nhìn vợ mình ngồi phía đối diện, tính cách tốt bụng ngày xưa nay còn đâu:

"Học Đại học ở Bắc Kinh, Đào Đào lại học chuyên ngành thiết kế thời trang, một tháng sáu trăm sao đủ, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy."

Tần Minh Nguyệt không thèm nói nhiều với ông:

"Cái gì mà sáu trăm một tháng không đủ? Một tháng tiền cơm sáu trăm còn chưa đủ xa xỉ??."

Thời Nhất Thịnh nhìn vợ:

"Bà có ý gì?"

Tần Minh Nguyệt:

"Ngày thường cơm trưa với cơm tối thì về nhà ông bà ăn, đồ dùng sinh hoạt cũng lấy bên đó, ở nhà cái gì mà không có. Đến Bắc Kinh cho Thời Quang mua một chiếc xe đạp, về nhà cũng chưa đến nửa tiếng, nếu không thì đến căn tin xếp hàng lấy cơm. Tài liệu chuyên ngành muốn mua gì thì người lớn bên đó tài trợ, mấy năm nay chúng ta cũng không nhờ vả mọi người trong nhà, chẳng nhẽ bên đó lại không muốn đưa một chút tiền ấy hay sao."

Thời Quang nghe rõ ràng, ba mẹ vì phí sinh hoạt Đại học của cô mà cãi nhau.

Đào Đào là tên trước kia của cô, hiện tại là nhũ danh. Nhà ông bà mà mẹ nhắc tới chính là đại viện biệt thự của Thời Gia, ông bà nội đều ở bên đó.

Cô cùng ông bà nội không thân lắm, mấy năm qua chỉ gặp nhau vài lần, ông nội vô cùng uy nghiêm, bình thường cô cũng chỉ nói được vài câu với ông, nghĩ tới sau này ngày nào đều phải ở đó ăn cơm cảm giác có chút không quen.

Cô không để bụng chuyện phí sinh hoạt được cho bao nhiêu, lên Đại học rồi có thể đi làm thêm tự lo cho bản thân.

Cuộc cãi vả trong phòng khách vẫn còn tiếp tục.

Thời Nhất Thịnh trong lòng bực bội, liền chất vấn:

"Bà muốn Đào Đào mỗi ngày giữa trưa và buổi tối chạy về đại viện ăn cơm, tiền mua tài liệu đều phải ngửa tay xin ông nội sáu trăm đồng, trừ bỏ ăn sáng tiền còn thừa còn lại cũng không nhiều, con bé không mua quần áo, không cùng bạn học đi ra ngoài ăn cơm hay sao? Bà có từng để ý tới suy nghĩ của Đào Đào chưa? Nhà ta nếu không có tiền thì không nói tới, bà làm vậy là muốn làm khó con mình sao?"

Giọng Tần Minh Nguyệt to hơn:

"Tôi khiến con bé khó xử còn không phải vì cái nhà này hay sao, chúng ta còn phải nuôi hai đứa nhỏ, vậy thì tiền kiếm đâu ra?"

Thời Nhất Thịnh không nhịn được nữa:

"Tần Minh Nguyệt, từ khi nào bà trở nên vô lý như vậy, một tháng bà xài cũng đủ cho Đào Đào đóng học phí cũng như chi tiêu cả bốn năm Đại học rồi."

Tần Minh Nguyệt bắt đầu ủy khuất:

"Vi sao tôi không thể tự tiêu xài tiền do bản thân mình làm ra, một tháng tôi thích tiêu xài như vậy đấy. Thời Nhất Thịnh, ông dám vì người ngoài mà hô to gọi nhỏ với tôi?"

Thời Quang tuy đã sớm chết tâm, thế nhưng khi nghe hai từ "người ngoài" vẫn nhói lòng một chút. Cô đúng thật là người ngoài, nghe nói khi mới sinh cô đã bị ném bên cạnh thùng rác, được bà Đào nhặt về, đặt tên cô là Đào Đào.

Mọi người trong Đào gia đều phản đối bà nhận nuôi cô, nhưng bà ấy vẫn luôn kiên trì, bà Đào cũng ở tại Bắc Kinh, cùng một đại viện giống với biệt viện của Thời gia.

Sau khi bà Đào qua đời, cô vẫn ở đó, ông Thời, cũng chính là ông nội hiện giờ của cô, đem cô về nhà ở cùng mấy ngày, sau này Thời Nhất Thịnh cùng Tần Minh Nguyệt mới chính thức nhận nuôi cô, bởi vì Tần Minh Nguyệt kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn chưa mang thai.

Cô ở nhà này được mười hai năm, thì tám năm trước, Tần Minh Nguyệt rốt cuộc cũng sinh được một đôi long phượng thai.

Thời Quang không muốn nghe nữa, xoay người trở về phòng của mình, đem cửa phòng đóng lại, bỏ lại âm thanh tranh chấp ở ngoài cửa.

Sáng sớm hôm sau, trong nhà tràn ngập âm thanh, Thời Quang nghe được tiếng khóc của em trai và em gái của mình, còn có tiếng quát lớn của Tần Minh Nguyệt.

Cô xoa xoa đầu, tối hôm qua ngủ không được ngon nên giờ bị đau đầu. Xoay mặt nhìn đồng hồ báo thức trên giường, mới 5 giờ 40, cô hơi hơi nhíu mày, hai đứa nhóc kia làm thế nào lại dậy sớm vậy, bình thường nghỉ hè hai đứa không bao giờ rời giường trước 8 giờ.

Không thể nào ngủ nữa, Thời Quang đành rời giường. Cô vẫn mặc cái váy trắng dài tối qua, nếu không nhìn kĩ cũng sẽ nhìn không ra lỗ nhỏ kia. Hơn nữa, ai sẽ nhìn chằm chằm vào quần áo của cô chứ.

Một lúc sau, trong nhà cũng an tĩnh lại. Lúc Thời Quang tới phòng khách chỉ còn thấy một mình ba ở đó, cô nhìn một vòng cũng không thấy hai đứa nhóc kia.

"Ba dậy sớm vậy?"

Thời Nhất Thịnh đang xem báo chí, ngước mắt:

"Sao không ngủ thêm, giờ đi ra nhà ga hãy còn sớm lắm."

Thời Quang đáp:

"Không vội ạ."

Cô đi vào phòng bếp uống một li nước ấm, trong nhà dì giúp việc đang chuẩn bị cơm sáng, đều là những món ngày thường cô vẫn thích ăn.

"Sáng nay ba uống nước ấm chưa?" - Cô hướng về phía phòng khách bên kia hỏi.

Thời Nhất Thịnh:

"Vẫn chưa."

Sáng sớm đã bị đôi long phượng thai làm cho tức giận nên quên uống mất.

Thời Quang rót một ly nước đem qua, Thời Nhất Thịnh liền nhắc đến Tần Minh Nguyệt:

"Mẹ con đưa hai em về nhà ngoại rồi, hôm nay hai người chúng ta đưa con đi."

Thời Quang kinh ngạc, lại có chút thụ sủng nhược kinh, ngày thường Tần Minh Nguyệt rất ít khi hỏi đến việc học học tập của cô, không ngờ bây giờ lại đưa cô đi báo danh.

Thời Quang e dè, lo lắng nói:

"Ba, còn ba ngày nữa con mới đi báo danh, khiến ba dành ra nhiều thời gian như vậy có được không?"

Hôm nay cô đi Bắc Kinh, trước hết muốn ở biệt viện hai ngày, sau đó mới đi trường học báo danh. Ngày thường ba ở trong quân đội rất nhiều công việc, nếu phải diễn tập, vài tháng có thể không thấy được người.

Thời Nhất Thịnh:

"Ba đưa con gái đi học có cái gì là không được."

Thời Quang cười:

"Cảm ơn ba."

Thời Nhất Thịnh xoa đầu cô, hỏi thử xem đã chuẩn bị đầy đủ hành lí hay chưa, Thời Quang gật đầu, thế nhưng ông vẫn không yên tâm.

"Để ba kiểm tra lại xem."

Thời Quang lấy hành lý của mình cùng giấy báo danh kiểm tra lại một lần nữa, không để sót thứ gì.

Bất chợt, tầm mắt cô lại lần nữa dừng ở lỗ nhỏ trên làn váy của mình, vẫn còn nhiều thời gian, cô đi tới nhà kho tìm kim chỉ.

Nhưng cô đánh giá cao tay nghề của mình, bởi vì không hiểu rõ chất liệu, càng sửa thì càng thấy rõ hơn, cô đành từ bỏ việc này lại.

Trước mặc kệ nó, chờ tới Bắc Kinh lại đi tìm cửa hàng may vá đem sửa lại.

Khi Tần Minh Nguyệt trở về thì đã không còn sớm nữa, cả nhà ăn cơm vội vàng chạy đến nhà ga.

Thời Quang ngồi ở ghế sau, chỉ cần ở cạnh Tần Minh Nguyệt, cô đều sẽ không lên tiếng, một mình cúi đầu chơi di động.

Tần Minh Nguyệt nhìn ngoài của sổ, không để ý Thời Nhất Thịnh, tối hôm qua hai người cãi nhau, tranh chấp ở phòng khách, trở lại phòng ngủ vẫn tiếp tục tranh cãi.

Sáng sớm gọi con nhỏ rời giường, hai đứa vẫn luôn khóc nháo giận dỗi, bà đã đem tức giận xả lên Thời Nhất Thịnh rồi.

Mấy
năm nay bà rất ít khi trở về Bắc Kinh, bởi vì Thời Quang, mối quan hệ giữa bà cùng ông Thời và người nhà bên đó không thực sự không tốt.

Tần Minh Nguyệt thu hồi tầm mắt, hỏi Thời Quang:

"Chứng minh nhân dân, giấy tờ đều mang đủ hết chưa?"

Thời Quang quay đầu, trả lời:

"Con mang theo rồi."

Tần Minh Nguyệt ừ một tiếng, tiếp theo bà mới nói tới trọng điểm:

"Mỗi tháng mẹ cho con sáu trăm đồng. Ở trường học phải sống tốt với bạn bè, đừng bởi vì nhà mình giàu có liền cảm thấy hơn người khác. Đến trường học là để học, không cần suốt ngày đua đòi với bạn bè, học sinh thì phải ra dáng học sinh, tranh thủ giành lấy hạng nhất."

Thời Quang đáp lời:

"Biết ạ."

Thời Nhất Thịnh nghe Tần Minh Nguyệt nói chuyện không khí trở nên không thoải mái, ánh mắt ý bảo bà đừng nói nữa.

Nhưng Tần Minh Nguyệt căn bản không thèm để mắt tới, tiếp tục một mình nói:

"Nhà của ông bà cách trường học cũng không xa, thiếu cái gì cứ nói với ông, không cần xem chính mình là người ngoài."

Thời Nhất Thịnh chặn lời Tần Minh Nguyệt, "Được rồi, bớt nói đi."

Tần Minh Nguyệt ánh mắt lãnh đạm, hung hăng liếc mắt Thời Nhất Thịnh.

Tài xế trong lòng thở dài, tiếp tục tập trung lái xe.

Tần Minh Nguyệt ngồi cách ở ghế phụ, đơn độc ngồi một chỗ, hiện tại bà liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn thấy Thời Nhất Thịnh.

Thời Quang với ba ngồi cùng nhau, Tần Minh Nguyệt đi chung một xe với họ, bất quá lại cảm thấy vô cùng xa xách.

Xe tiếp tục chạy, Thời Quang nhàm chán bắt đầu lướt di động.

Thời Nhất Thịnh liếc nhìn qua điện thoại của Thời Quang, màn hình di động đã bị nứt rất nhiều.

Đây là cái di động mà ba năm trước Thời Quang được tặng, bị cặp long phượng thai cướp chơi trò chơi làm rớt trên đất rất nhiều lần.

Sau khi thi Đại học xong, ông có nói với Tần Minh Nguyệt, muốn đổi cho Thời Quang một cái điện thoại mới, nhưng Tần Minh Nguyệt lại không đồng ý, nói di động chỉ là công cụ liên lạc, có thể sử dụng là được, không nên quá nuông chiều con cái.

Thời Nhất Thịnh quyết định không bàn chuyện này với vợ nữa, ông có thể tự mua cho con, nhưng lại sợ Thời Quang khó xử, những lúc ông không có ở nhà, Tần Minh Nguyệt không biết sẽ đối xử như thế nào với cô.

Ông biết mấy năm nay, cuộc sống Đào Đào trải qua thật không dễ dàng.

Bởi vì phải đi công tác thường xuyên, ông không thể lúc nào cũng có mặt ở nhà, Đào Đào vừa tới ở nhà họ được mấy năm, trong đại viện liền có vài hàng xóm nhịn không được nói với ông rằng:

"Nhất Thịnh à, không phải chúng ta châm ngòi li gián. Nhưng mà Minh Nguyệt đối với Đào Đào thật sự không tốt. Chúng ta ở trong nhà đều có thể nghe được Minh Nguyệt la mắng Đào Đào, Đào Đào còn bé một lời cũng không dám nói lại. Bảo mẫu của nhà ông trước kia đều nói, những lúc Tần Minh Nguyệt đánh Đào Đào, cô bé ấy chưa bao giờ dám khóc thành tiếng.

Chúng ta còn tưởng rằng là lỗi của Đào Đào, thế nhưng bảo mẫu lại nói con bé ấy rất ngoan, Tần Minh Nguyệt trên công ty gặp chuyện không hài lòng, hơn nữa lại không thể mang thai, liền đem Đào Đào trở thành nơi trút giận.

Nếu có thể đem con cái về chăm sóc, phải đối tốt với nó, đó là phúc khí của hai người, nếu không quan tâm thì cũng đừng nhẫn tâm đánh mắng nó. Minh Nguyệt không quan tâm đứa nhỏ này, nhưng ông phải đối tốt với bé con ấy."

Thời Nhất Quang lấy ba lô của Thời Quang lại, Thời Quang ngẩng đầu, "Ba sao vậy?"

"Không có gì."

Thời Nhất Thịnh từ trong túi lấy ra một cái thẻ ngân hàng, nhét vào trong ba lô của cô, nhỏ giọng nói:

"Chờ đến trường học thì tự mua cho mình một cái di động mới, thẻ này con giữ đi, khi về thì đổi lại điện thoại cũ mà dùng."

Buổi sáng trong nhà có bảo mẫu, ông không nói thêm gì nữa.

Thời Quang theo bản năng liền từ chối:

"Di động của con hiện tại khá tốt, không cần phải mua đâu."

Thời Nhất Thịnh đem ba lô của cô khóa lại kĩ càng

"Yên tâm, đây là tiền riêng của cha, mẹ con không biết."

Ý bảo cô mua nhưng phải giữ bí mật.

Thời Quang ngoảnh mặt nhìn về phía cửa sổ, xe chạy tốc độ quá nhanh, cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Mấy tiếng sau, tới thành phố Bắc Kinh. Ông nội đã sớm kêu tài xế tới đón, Thời Yến Lãng cũng theo tới chờ.

Thời Quang ở trong đám đông thấy được Thời Yến Lãng, hắn rất cao, ít nhất cũng đến 1m86. Đẹp trai không thể nào tả được, nhưng lại mang theo một chút hư hỏng.

"Chú tư, thím tư." Thời Yến Lãng tiến lên chào hỏi.

Tần Minh Nguyệt cười nhạt, đáp lại hai ba câu.

Thời Nhất Thịnh vỗ vỗ vai hắn

"Tới đúng lúc lắm."

Thời Yến Lãng cười cười, lúc này mới nhìn về Thời Quang ở phía sau chú tư.

Thời Quang cùng Thời Yến Lãng đã 5 năm rồi không gặp nhau, ban đầu không quen biết, hiện tại thì khác rồi, Thời Yến Lãng là con trai của bác Hai, lớn hơn cô 2 tuổi, ở Thời gia đứng hàng thứ 6.

Thật trùng hợp là bọn họ hiện tại học cùng trường Đại học, hắn học chuyên ngành IT.

Thời Quang gọi một tiếng "Anh họ."

Thời Yến Lãng "Ừ."

Sau đó cũng không nói thêm lời nào.

Từ nhỏ hắn với người em họ này đã không có gì để nói, lúc Thời Quang chưa được nhà chú tư nhận nuôi, còn ở nhà bà Đào bọn họ đã biết nhau.

Khi đó bọn trẻ trong đại viện rủ nhau chơi, Thời Quang lại một người sợ hãi đứng ở một bên, không ai chơi cùng, có đứa nhóc nghịch ngợm sẽ nói cô là nhặt được từ thùng rác, cô không nói tiếng nào chỉ lặng lẽ khóc, rất nhiều đứa đều gọi cô là nhóc mít ướt. Khi đó người đối xử với cô tốt nhất chính là anh cả.

Giờ đây nhóc mít ướt khi xưa đã thay đổi không ít, không còn ánh mắt sợ hãi lúc nhỏ, bất quá trên người lại có thêm một loại cảm giác lạnh lùng.

Đáng lẽ hôm nay hắn không định tới, nhưng ông nội nói chú thím tư khó khăn lắm mới tới được, hắn phải tới đón.

Mọi người đi về bãi đỗ xe, Thời Yến Lãng phụ trách đẩy rương hành lý.

Thời Yến Lãng nói chuyện với Thời Nhất Thịnh:

"Vốn dĩ anh cả muốn cùng con tới đón mọi người, sau đó công ty anh ấy lại có việc gấp không tới được, tuy nhiên giữa trưa sẽ về nhà ông nội ăn cơm."

Thời Quang không nhanh không chậm đi theo phía sau bọn họ, người anh cả trong lời của Thời Yến Lãng chính là Thời Cảnh Nham.

- ------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói khi gặp lại

Nói tới áng văn này, đây là trước mắt thôi, ta viết một bầu trời sủng, mấy chương đầu sẽ hơi buồn, bởi vì thân thế của nữ chủ, lúc sau chính là vị ngọt sủng quen thuộc a.

Ta đố mọi người đoán xem ba ruột của Thời Quang là ai?

- -------------------------------------

Lời của Editor:

Mình lần đầu edit truyện, còn nhiều sai sót và câu văn cũng chưa hay. Mong mọi người thông cảm!

Hiện vẫn chưa có lịch chính thức cho truyện, nếu mình rảnh sẽ tranh thủ đăng lên cho các bạn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện