Thời Gian Không Nói Anh Yêu Em

Em Ở Cạnh Anh.


trước sau

Nhận được tin nhắn của Lục Dịch, Nghiêm tổng liền thì thầm với Nghiêm chủ tịch rồi mời các cổ đông nhỏ lẻ ra ngoài phòng đợi gọi là giải lao, chỉ để lại đúng những người cần nói chuyện. Lục Dich nhắn tiếp cho Sầm Phúc:

- A Phúc, để mắt Kim Hạ giúp anh!

- Ok, đang đứng cạnh em!

Mối quan hệ của Sầm gia và Lục gia rất tốt, Sầm Phúc ít hơn Lục Dịch bốn tuổi, sớm quen biết nhau. Khi cha Sầm Phúc mất đi, cậu trở thành trẻ mồ côi vì mẹ đã mất ngay sau khi sinh, Lục gia rất thương xót, thường xuyên thăm hỏi, qua một thời gian, sau khi hoàn thiện hết các giấy tờ để Sầm Phúc được danh chính ngôn thuận kế thừa gia sản, Lục gia mới đón về nuôi, hết 18 tuổi mới về lại nhà cũ sinh sống. Sau này, Sầm Phúc xây từ đường rộng lớn ở nhà cũ, hương khói đầy đủ, thuê người trông coi. Còn bản thân mua chung cư ở để bớt đi nỗi nhớ nhung quá khứ.

​Lục Dịch chìa cho Mao Hải Phong một clip rồi cười nhẹ nhàng:

- Mao gia nhận ra người này chứ!

- Cậu…

- Nếu đã nhận ra, chắc ông cũng biết, nếu người ở nhà ông biết được…

- Lục Dịch…

- Hai cô gái tiếp rượu này chỉ là một phần thôi. Còn một người ở khu chung cư An Bình nữa kìa…

- Hay lắm! Lục Dịch!!!

- Đừng suồng sã như thế! Không muốn người ta biết, trừ khi mình không làm. Phó tổng Mao, phu nhân ở nhà nổi tiếng là đại mỹ nhân. Ông có trách, hãy trách bản thân quá tham lam!

- Các người muốn gì!

- Ra giá 4% cổ phần đi, chúng tôi sẽ im lặng, hơn nữa sẽ không để ông chịu thiệt!

Mao Hải Phong hiểu rõ Lục Dịch nói gì. Hắn biết chắc Lục Dịch là người quân tử, sẽ không làm tổn hại tới gia đình hắn:

- Được! Gấp 3 giá thị trường hiện tại!

Lục Dịch nhìn về phía Lâm Lăng thấy gương mặt sắc sảo ánh lên nét cười rất điềm tĩnh:

- Chỉ thế thôi sao? Còn điều kiện gì nữa!

- Một bản cam kết không bán những thông tin này ra ngoài!

- Còn gì khác không?

- Một khoản bù đắp nho nhỏ!

Nghiêm chủ tịch đập bàn:

- Thôi đi! Cậu đã làm gì còn chưa biết đủ hay sao?

- Tôi cũng đã dành thanh xuân trai trẻ của mình ở đây! Ngài chủ tịch đừng hà tiện chứ!

Nghiêm tổng bật cười:

- Cũng được! Ra giá đi!

Người ngoài không biết cái giá ấy là bao nhiêu, chỉ biết rằng, cổ phiếu của LION sau khi có Phó tổng mới lập tức tăng giá, Mao gia rời đi trong im lặng và được bí mật về chuyện đào hoa của mình. Phó chủ tịch Lục Đình cũng ngay lập tức tổ chức họp báo, giới thiệu gương mặt xinh đẹp và tài năng mang tên Lâm Lăng đã chính thức ngồi vào chiếc ghế Phó tổng với con số nắm trong tay là 20% cổ phần, bao gồm cả phần được "chuyển nhượng" lại từ cựu thành viên Hội đồng quản trị Mao Hải Phong.

Thực ra Lâm Lăng đã thúc đẩy chuyện gì vậy? Đó là tập trung huy động một số tiền không hề nhỏ để nhằm mục đích mua lại tối đa 4% cổ phần của Mao gia. Lâm Lăng là người thông minh, cô biết rõ việc thúc đẩy này đặc biệt có lợi cho Lâm gia, cũng là lợi ích chung. Kể cả Mao gia có thể trụ lại hay không tại Tập đoàn thì từ đây trở đi cũng không còn quá quan trọng nữa.

Tổng giám đốc Nghiêm Thế Phan cũng ngay lập tức chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ ấm cúng:

- Nào! Mời mọi người, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng Lâm tiểu thư đã chính thức nhổ được cái gai cản đường cô ấy!

- Khách sáo quá, Nghiêm tổng!

- Nào, cạn ly!

Nghiêm chủ tịch quay qua Lục gia:

- Chúng ta thực sự già rồi! Nhìn bọn trẻ đấu tranh bảo vệ Tập đoàn, tôi lại thấy chúng ta thật bất tài…

- Đừng nói như thế chứ, tre già măng mọc mà!

Lục Dịch mỉm cười:

- Cha cháu nói phải đấy ạ, chủ tịch đừng nghĩ ngợi nhiều quá!

- Ầy, ta chỉ nói vậy vậy! Haha! À mà Lăng Nhi!

- Vâng thưa chủ tịch!

- Vị trí Giám đốc thì giao cho Lục Dịch được rồi, vậy lại thiếu một Phó Giám đốc sao?

- Thưa chủ tịch, cháu nghĩ không khó!

- Cháu định thế nào?

- Trước bữa tiệc này cháu có nói chuyện qua với Nghiêm tổng, cháu có ý để anh Đại Kiên tạm kiêm nhiệm chức vụ này?

- Tạm? Sao không để luôn?

- Dạ! Sợ rằng điều tiếng không tốt! Để anh ấy tạm kiêm nhiệm, sau khi Sầm Phúc đi học về, cháu muốn để cậu ấy thể hiện bản thân mình nhiều hơn!

- À! Đã bàn với Phan Nhi rồi sao?

- Thưa vâng!

- Cơ nghiệp của ba gia tộc chúng ta, sau này đều dựa vào mấy đứa! Hãy sáng suốt và cố gắng! Vậy Sầm Phúc à, nâng ly mời mọi người đi chứ!

Sầm Phúc nhìn qua phía Lục Dịch rồi nâng ly lên:

- Cháu xin bày tỏ sự cảm kích của mình với chủ tịch và mọi người, cháu sẽ cố gắng trau dồi, chăm chỉ học hành để khi quay lại sẽ không phụ sự tín nhiệm của mọi người!

- Tốt lắm! Cạn ly nào!

Bữa tiệc kết thúc trong sự vui vẻ, ai về nhà nấy!

Lục Dịch cùng ba bắt taxi về, vì chú Vạn còn ở nhà canh chừng Dịch Nhi và Kim Hạ, lúc chiều họp xong cô đã được đón về bên đó. Cánh cửa gỗ vừa mở đã thấy cô đứng chào. Lục gia hỏi han rồi đi vào phòng riêng, còn anh và cô ghé vào phòng Dịch Nhi. Lục Dịch ngắm con ngủ say liền cười:

- Gương mặt này, không hiểu sao anh thấy cứ quen quen!

- Thật hả anh?

- Ừ, nhưng nó cứ lờ mờ. Tạm thời anh không nhớ nổi!

- Cứ từ từ, có ngày anh sẽ nghĩ ra.

- Anh uống chanh nóng đi cho bớt hơi rượu!

- À thế còn…

- Biết anh về em đã chuẩn bị hai cốc cho bác và anh. Em không tiện vào phòng bác. Em đã dặn chú Vạn rồi

Lục Dịch vuốt tóc cô:

- Em chu đáo quá!

- Không có gì mà!

Anh cùng cô đi ra ngoài khép cửa lại, thực ra phòng của Dịch Nhi vốn nằm ngay trong phòng anh, chỉ ngăn cách cánh cửa này. Lục Dịch muốn an toàn tối đa cho tất cả mọi người:

- Anh đã liên hệ với công ty vệ sỹ của Vu Đại Dũng…

- Hả? Anh Đại Dũng trưởng ca ở Tổng đài ấy ạ!

- Đúng rồi!

- Lạy Chúa! Mọi người đều…

- Haha…

- Nhưng làm gì hả anh?

- Ngoài việc bảo vệ bên này, bắt đầu từ hôm chúng ta đi công tác, đã có người bảo vệ cả mẹ và em!

- Anh lo là…

- Ừ! Em đeo cái này vào nữa nhé!

Lục Dịch cầm bàn tay của Kim Hạ lên xỏ vào một chiếc nhẫn:

- Em tuyệt đối đừng bao giờ tháo ra nhớ không?

- Có định vị hả anh!

- Ừ, trong đây có một con chip định vị bé xíu!

- Nhìn như một chiếc nhẫn đính đá xinh xắn ấy anh nhỉ?

- Ngụy trang khéo không?

- Tiểu Lam thiết kế hả anh?

Anh gật đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn người con gái của mình. Cô vòng tay qua ôm lấy tấm lưng rộng của anh:

- Cảm ơn anh nhiều lắm!

- Gia đình chúng ta ai cũng có, anh đã đặt cả cho mẹ nhưng ở dạng vòng cổ, sáng mai sẽ có.

Kim Hạ ngước lên, chớp đôi mắt to tròn nhìn anh, bỗng thấy anh tì cằm lên vai mình:

- Anh à! Cuối cùng anh còn phải lo toan những gì nữa!

- Anh lo chứ! Lo có kẻ xấu làm gì hại tới em!

- Đừng nghĩ quẩn mà anh!

- Kim Hạ, anh sợ lắm, anh sợ lạc mất em, sợ lạc mất con!

Kim Hạ vỗ lưng anh an ủi:

- Sẽ không sao đâu anh! Gia đình chúng ta nhất định sẽ bình an cả mà!

- …

- Anh!

- …

Kim Hạ thấy vai mình nặng hơn, phát hiện ra anh đã ngủ rồi. Cô từ từ hạ người anh đặt xuống giường, cởi cà vạt cho anh, bỏ áo vest ra, rồi ngồi bên cạnh nắm tay anh:

- Em thật không biết lòng anh lại nhiều trăn trở tới vậy?

- Lục Dịch, thật thương anh quá đi!

Cô đắp chăn lên cho anh rồi đi xuống tầng 1, chú Vạn đã ngồi đó đợi:

- Cháu phải về rồi à?

- Dạ chú!

- Cậu chủ say rồi sao?

- Anh ấy ngủ rồi ạ!

- Vậy ta đưa cháu về!

- Cháu thấy….

- Không yên tâm phải không? Đừng lo, tuy mọi người ngủ say nhưng vệ sĩ có quanh nhà mà.

- Hay chú cứ ở nhà, cháu…

- Không được đâu Kim Hạ, cậu chủ đã dặn chú rồi.

- Vâng, thế cháu phiền chú ạ!

Chú Vạn đưa Kim Hạ về:

- Cháu là trường hợp chưa từng có ở Lục gia!

- Thật hả chú?

- Ừ! Cậu chủ vốn nhiều người ngưỡng mộ lắm, nhưng chẳng ưng ai! Chắc cháu biết Thuần Vu tiểu thư!

- Dạ cháu biết, cô ấy có tiếng là xinh đẹp, từng là Hoa khôi sinh viên, kém cháu một tuổi!

- Đúng vậy! Trước đây, khi Lục gia làm người đại diện của Tập đoàn ở chi nhánh Thượng Hải, Mẫn tiểu thư để ý cậu chủ nhiều lắm! Nhưng kết quả chẳng đi tới đâu!

- Ồ! Vậy là…

- Cậu chủ tế nhị đến mấy cũng không tránh khỏi việc gặp gỡ… Có điều cô ấy quá sắc sảo, không thể hợp với cậu chủ được.

- Thuần Vu Mẫn không phải người đơn giản đâu ạ! Theo cháu được biết, năm đó Thượng Quan Hy mới là ứng viên số một của danh vị Hoa khôi, có điều Tiểu Hy lúc đó đã học năm thứ tư, cơ hội chinh chiến cho các cuộc thi sắc đẹp để lấy tiếng thơm cho trường không còn, vì thế mới lựa chọn Thuần Vu Mẫn. Nhưng…

- Nhưng chỉ là cái cớ đúng không?

- Hì hì hì!

- Tiểu Hy là bạn thân của cháu đúng không?

- Vâng ạ!

- Hãy khuyên cô ấy tìm một vị trí tại Lion đi nhé!

- Cháu cũng nói rồi ạ! Nhưng Tiểu Hy chưa muốn ạ!

- Sao thế?

- À, hì hì…

- Khỏi phải giấu, cô bé đó với cậu Dương Nhạc quen nhau, sợ làm chung nội bộ ảnh hưởng chứ gì?

- Ôi! Sao chú…

- Ngày nào chả có vài cái báo cáo về chuyện nọ chuyện kia. Tai mắt của Tập đoàn khắp nơi mà!

- Ơ thế chuyện của chúng cháu…

- Cũng được báo cáo haha…

- Ôi không! Suy sụp quá đi!

- Chú đùa ấy! Hôm nọ chú đi siêu thị mua đồ ăn trong tuần, gặp Dương Nhạc và Tiểu Hy đi mua sắm, hỏi mới biết thôi!

- Chú này! Chú đùa làm cháu hết hồn!

- Haha! Thôi, vào nhà đi cháu!

- Dạ chú về cẩn thận ạ!

- Được, yên tâm!

Kim Hạ đi vào thấy mẹ đã đi ngủ cũng nhanh chóng về phòng, làm việc cá nhân xong xuôi mới gọi cho Tiểu Hy:

- Mỹ nhân của ta, nàng ngủ chưa vậy?

- Haha, Viên Kim Hạ, vì trai đẹp quên bạn hiền, cậu đáng tội gì?

- Nào có! Này nói chuyện chút đi!

Hai cô gái tâm sự khá lâu, Tiểu Hy cũng dần thông suốt:

- Cũng có lý nhỉ?

- Tiểu Hy này, trước cậu học IT nhỉ?

- Ừ, vất vả dã man ấy!

- Thế này đi, tớ sẽ hóng xem khi nào chi nhanh tuyển rồi báo cậu.

- Tốt quá! A Nhạc có lần hỏi tớ có muốn về bên Giám sát của Lion không? Nhưng tớ không thích vì không đúng chuyên ngành được đào tạo.

- Đúng rồi. Với cả Giám sát vẫn là cộng tác viên, tớ muốn cậu vững chân cơ!

- A Nhạc khó khăn lắm mới vượt qua bao ứng viên để thành Trưởng ca chính thức, thế nên tớ cũng hiểu mà.

- Vậy cậu hãy tranh thủ thời gian rảnh rèn luyện thêm, có gì tớ báo ngay! Mảng này tớ chắc hơn A Nhạc!

- Kim Hạ!

- Ới!

- Cảm ơn cậu nhé!

- Xùy, nói thừa hơi không à! Quan trọng vẫn là năng lực đó. Cậu biết rồi đó...

- Thưa cô nương, tui hiểu ạ! Có ai đó lên Giám đốc rồi, không cần những bình hoa di động?

- Haha. Này cậu là Á khôi sinh viên lại học IT, cậu mà về văn phòng chi nhánh, chắc A Nhạc lo sốt vó haha.

- Thôi, đừng nhắc haha.

Câu chuyện còn kéo dài một lúc lâu bởi những tiếng cười giòn của hai cô gái trẻ.

Kim Hạ dần dần cũng quen với việc có người đi sau mình mỗi ngày. Tuy ban đầu cũng có vẻ không được thoải mái nhưng dần dà cũng ổn. Dù sao Lục Dịch cũng không ở bên cô cả ngày được. Còn cả mẹ cô mỗi ngày đều bán hàng trước cửa nhà, có những vệ sĩ ngày đêm canh chừng, cô cũng yên tâm hơn về mẹ!

Thời gian qua đi, Sầm Phúc cũng đến ngày đi du học, mọi người cùng tiễn anh ra sân bay. Lục Dịch liền động viên:

- Học hành chăm chỉ, về sớm với mọi người nhé!

- Vâng!

Lâm Lăng thì cười:

- Về nhanh, không là mất chức!

- Haha, cảm ơn chị tin tưởng em!

- Ừ! Bảo trọng nhé A Phúc!

Sầm Phúc vẫy tay tạm biệt mọi người
rồi qua cửa thông quan đi vào phòng đợi. Rồi máy bay cũng cất cánh, đưa anh trở lại bầu trời Châu Âu mà anh đã xa rời khá lâu.

Lục Dịch bàn với ba anh chuyện cưới xin chỉ thấy ba anh cười tủm tỉm:

- Theo ba, con nên sắp xếp công việc cho Kim Hạ xong trước đã. Giờ con là Giám đốc chi nhánh rồi, Kim Hạ vẫn đang là Trợ lý cho con phải không?

- Vâng, con cũng đang đắn đo việc này!

- Con bé học ngành gì nhỉ?

- Kế toán và Quản trị kinh doanh ba à.

- Con có muốn giữ con bé lại bên mình không? Hay là có ý định khác?

- Tất nhiên là con muốn Kim Hạ tiếp tục công việc hiện tại ạ!

- Vậy hỏi con bé, xem ý con bé ra sao?

- Vâng thưa ba!

- Hỏi cẩn thận, đừng có làm con bé tự ái!

- Ba bắt đầu bênh con dâu rồi đó nha!

- Lắm chuyện! Lượn đi cho ta và Dịch Nhi xếp lego!

Lục Dịch vui vẻ đi ra cô nhi viện Ánh sáng đã thấy Kim Hạ đứng bên cạnh các Sơ. Thấy điện thoại rung nhẹ, biết anh đã tới, cô lễ phép chào rồi đi ra:

- Anh!

- Ừ! Hôm nay thế nào em?

- Tụi nhỏ sắp thi Giáo lý nên em ở lại hóng chút thôi!

- Mình qua nhà trên đồi Thiên Thanh em nhé!

- Cũng được ạ!

Trời ngả về chiều, con đường lên đồi lãng đãng những làn sương mờ ảo. Lục Dịch kéo Kim Hạ lên phòng sách trên tầng 2 ngồi cho ấm nhưng cô nũng nịu:

- Em muốn ra ban công ngồi!

- Anh sợ em lạnh!

- Ra đó ngắm cảnh dưới chân núi đẹp lắm anh!

- Vậy chờ anh pha đồ uống đã!

- Vâng!

Kim Hạ biết Lục Dịch lo lắng, lúc nào cũng muốn cô ngoan ngoãn trong tầm mắt của mình, thế nên tuyệt nhiên không cãi lời anh. Cô cũng ngầm hiểu được anh sợ Mao gia kia lật lọng sẽ có hành động trả thù. Mới đó đã thấy anh cầm hai ly cafe một nâu một đen đi lên:

- Cafe tới đây!

- Để em mở cửa!

Chiếc bàn màu nâu xinh xắn bên ngoài không một hạt bụi, Lục Dịch bấm nút kéo cửa kính lên. Sắc màu dịu dàng của hoàng hôn tỏa xuống ngôi nhà, những hơi khói của sương bồng bềnh bồng bềnh. Kim Hạ phát hiện ra Lục Dịch sử dụng một chiếc ly đặt trên một cái đế tự hâm nóng, cô nhìn gương mặt anh tuấn của anh đang nghiêng về phía quyển sách:

- Anh à!

- Sao em?

- Anh chu đáo thế này? Sao lại tới giờ này….

- Mà vẫn ế chứ gì?

- Em đâu nói anh ế?

- Haha!

- Anh ế, thế còn cái nhẫn này của em thì sao?

Kim Hạ bày ra bộ mặt giận khiến Lục Dịch bật cười:

- Thì anh ế cho tới khi gặp được em còn gì?

Nói rồi anh tiến lại:

- Em xem kìa.

Cô nhìn theo ngón tay của anh, reo khẽ:

- Đẹp quá!

Mặt Trời lúc này thật hiền lành, lặng lẽ mang đến một mà sắc vô cùng nhu hòa. Lục Dịch ôm vai rồi hôn nhẹ lên má Kim Hạ, hai người vui vẻ nhìn nhau cười ngọt ngào.

Sáng hôm sau, anh đón cô đi làm rồi vui vẻ hỏi:

- Em này, em muốn tiếp tục làm Trợ lý bên cạnh anh? Hay muốn có một công việc mới ở chi nhánh?

Kim Hạ dứt khoát:

- Em ở cạnh anh!

- Trả lời nhanh vậy?

- Em ở cạnh anh cả đời luôn!

Anh cười vui vẻ:

- Vậy đợt tới anh tuyển Trợ lý cho Sầm Phúc, em hỏi Tiểu Hy xem có định thi không nhé!

- Thật ạ?

- Ông họ và chị Lâm sắp cưới rồi, kiêm nhiệm như bây giờ khiến ông xỉu lúc nào không biết?

- Cũng đúng anh ha!

- Anh thấy Tiểu Hy tỉ mỉ nhẫn nại, cũng rất hợp đó.

- Khi nào tuyển hả anh?

- Phụ thuộc vào em?

- Dạ?

- Khi nào em gõ xong văn bản tuyển dụng cho anh duyệt thì tuyển?

- Anh thật là… Mà sao không để phòng Nhân sự làm hả anh?

- Rồi lại bắt ông họ lên chỗ anh hả?

- À nhỉ? Haha, em quên mất! Lát đến em làm ngay!

- Tốt lắm!

Sự kiện tuyển dụng này thật sự là một cơ hội vàng cho rất nhiều ứng viên. Có lẽ điều khiến Kim Hạ bất ngờ nhất là Thuần Vu Mẫn cũng có mặt. Từ Thượng Hải về đây chỉ để tìm kiếm cơ hội này sao? Nhưng bất ngờ hơn nữa, là Nhan Thiệu Quỳnh cũng tới. Lục Dịch biết Kim Hạ khó xử liền đẩy đẩy:

- Em vào hội trường sắp xếp cho mọi người, ở đây có anh và ông họ rồi!

- Em…

- Đừng lo!

Kim Hạ quay người đi nhìn thấy Tiểu Hy ngay bàn trên cùng. Hai người nhìn nhau gật đầu, Kim Hạ lấy mic nói chuyện:

- Chào mừng các bạn đến với chi nhánh chúng ta!

- Xin chào!!!

- Còn 10 phút nữa, các bạn sẽ được gửi pass để đăng nhập trên laptop của mình để làm bài kiểm tra EQ. Chiều nay, những người nhận được tin nhắn thông báo sẽ tới để phỏng vấn. Chúc các bạn thành công!

- Xin cảm ơn chị!

Điện thoại trong túi áo khoác của Kim Hạ rung nhẹ:

- Có người muốn tới đây rồi!

- Cô ấy theo đuổi anh hay theo đuổi công việc???

- Nào nào!

- Anh muốn yên thân thì tiễn ngay cô ta đi! Không chiều về đừng trách em!

Lục Dịch gửi một icon =)) cười lăn lộn, Kim Hạ có lần từng hỏi anh chuyện này, thái độ ghen tuông rất đáng yêu, đôi môi hồng chu ra, hai má phụng phịu. Nhưng Lục Dịch thấy vui vì dáng vẻ này, hơn nữa Kim Hạ rất hiểu chuyện, thường chỉ bày trò như thế cho anh vui, chưa từng có thái độ kiểm soát anh bao giờ.

Nhìn thái độ của anh, Nhan Thiệu Quỳnh cười:

- Ái chà, xem ra Giám đốc Lục đã…

- Vâng! Đúng là như vậy!

- Là cô ấy phải không?

- Vâng!

- Tốt lắm, vừa đồng hành sự nghiệp, vừa đồng hành cuộc sống.

- Cảm ơn Nhan tổng.

- Tôi muốn Mẫn Nhi ở lại, nhưng cô ấy lại thích tới đây!

- Theo suy nghĩ của tôi, cũng mong Nhan tổng lượng thứ, giai nhân của ông chỉ tới đây học hỏi, phải chăng là lấy thêm kinh nghiệm để sau này về bên ông sao?

- Quả thật là cậu rất hiểu lòng người!

- Tôi giới thiệu cho ông một "mối'' cực tốt!

- Mau nói giúp tôi!

Không ai biết Lục Dịch bày mưu kế gì, chỉ biết rằng ba ngày sau, Thượng Quan Hy đã vượt qua gần 100 ứng viên để chính thức trở thành Trợ lý Phó giám đốc.

Thế còn Thuần Vu Mẫn???

Văn phòng của Lâm Lăng với những cánh lá phong dán trên cửa vô cùng nhã nhặn vang lên ba tiếng gõ:

- Sao thế Uyên Ương!

- Phó tổng! Có một cuộc điện thoại từ chủ tịch BlueSea!

- Mau nối máy!

- Dạ!

- Nhan tổng, đã lâu không gặp!

- Lâm Lâm, Phó tổng à, chúc mừng cô nhé!

- Hân hạnh quá, anh cần tôi giúp gì sao?

- Ôi, sự thẳng thắn này… vẫn như xưa!

- Đừng ngại!

Hôm sau:

- Uyên Ương! Mẫn Nhi mới tới! Hãy giúp cô ấy học hỏi nhé!

- Vâng thưa Phó tổng!

- Mẫn Nhi, công việc phòng chị rất nhiều, hãy cố gắng em nhé!

- Vâng thưa chị Lâm.

Chợt Uyên Ương thấy một cái nháy mắt của Lâm Lăng liền vui vẻ:

- Mẫn Nhi, sang đây cùng tôi nhé!

- Được!

Kim Hạ đi tới bàn của Lục Dịch:

- Anh xem! Nhan tổng được tháo xiềng xích vui chưa này!

- Che mặt kín thế này cơ à?

- Em thấy cái tin này mà lộ ra thì đúng là tai họa!

- Em tính thế nào?

- Anh gửi cho ông ấy, khéo léo nhắc nhở! Em sẽ cho người của ta rút về! Nhưng chưa phải lúc này!

- Sự thông minh của em khiến anh nhàn đi bao nhiêu đó!

Sự tính kế của Kim Hạ khiến Lục Dịch bớt đi một mối ưu phiền rất lớn, một mặt ràng buộc Nhan Thiệu Quỳnh trong vòng một năm phải rút Thuần Vu Mẫn rời khỏi Lion, một mặt cũng khiến ông ta dè chừng anh hơn mà không tiếp tay cho Mao Hải Phong.

Mùa Xuân vừa tới, Lục gia sang nhà gặp mẹ Viên bàn chuyện cưới hỏi cho Lục Dịch và Kim Hạ. Thế nhưng ông còn có thêm dự tính khác:

- Thưa bà, gia đình chúng tôi neo người lắm, tôi đã xây thêm một gian rộng rãi để Tiểu Hạ đón bà về bên đó ở luôn?

- Ôi! Sao có thể ạ?

- Bà biết đấy, công việc kinh doanh nhiều chuyện khó nói! Từ lâu rồi Tiểu Dịch đã bố trí rẩt nhiều vệ sĩ xung quanh để bảo vệ bà và Tiểu Hạ mỗi ngày…

- Việc này...

- Tụi nhỏ không muốn bà lo lắng nên giấu đó, chiếc vòng cổ của bà cũng có gắn định vị…

- ...

- Không gian này của gia đình bà sẽ được giữ nguyên. Xin bà yên tâm! Tôi nói thật, tôi mong quy về một nơi cho các con đỡ vất vả, Tiểu Hạ sau này còn sinh con, rất cần bà bên cạnh!

- Ông khéo tính toán quá! Lại chu đáo tỉ mỉ. Căn nhà này để không cũng không ổn! Hôm trước tôi nghe Đức Cha nói đang cần một nơi cho các bác sỹ trên viện Nhi Trung ương về làm nơi nghỉ ngơi. Vậy tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ để cho Giáo xứ mượn dùng miễn phí!

- Bà thật có lòng quá!

- Sau này lá rụng về cội, tôi để lại cho tụi nhỏ. Ông xem được không?

- Đừng nói mấy lời buồn bã như thế! Sống hạnh phúc bên con cháu là niềm vui mà!

Hai người già vui vẻ bàn chuyện cưới xin, nhà gái chỉ bàn chuyện thách cưới cho đúng lệ, còn đâu thống nhất sẽ tổ chức thật chu toàn, vừa khiến nhà gái nở mày nở mặt, còn nhà trai được thể hiện đúng gia thế của mình.

Truyện convert hay : Mị Y Khuynh Thành: Nghịch Thiên Bảo Bảo Phúc Hắc Cha

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện