Editor: Vườn Rau Củ Tươi Mát Ngọt Lành
Buổi sáng thứ ba Tưởng Kha trở lại thành phố, việc đầu tiên hắn làm là đi mua bánh kem mà Đào Tư Trĩ muốn ăn rồi mới về trường học.
Bây giờ là thời gian đi làm buổi sáng cho nên người đến mua bánh kem cũng không nhiều lắm, Tưởng Kha đứng xếp hàng chưa được bao lâu đã mua được bánh rồi.
Bánh kem đã thay đổi kiểu trang trí dành cho năm mới, ở giữa phần kem bơ còn trang trí một quả anh đào ngâm rượu, nhìn qua đáng yêu vô cùng nhưng Tưởng Kha đoán rằng Đào Tư Trĩ sẽ không ăn cái này.
Hắn cầm theo bánh kem về tới phòng ngủ được vài phút thì Đào Tư Trĩ cũng trở lại.
Đào Tư Trĩ một mình bước vào cửa, trên tay còn cầm một quyển sách mỏng, khi cậu trông thấy Tưởng Kha, lại rũ mắt nhìn hộp bánh kem hắn đặt trên bàn, cậu ngay lập tức trở nên vui vẻ.
“Bánh kem hạt dẻ.” Đào Tư Trĩ nói. Cậu đóng cửa, ngồi lên ghế mở hộp bánh ra, vừa nhìn thấy quả anh đào, cậu quả nhiên nhíu mày lại: “Lần trước trong bánh không có cái này.”
“Vậy cậu bỏ nó ra là được.”
Đào Tư Trĩ nhìn Tưởng Kha: “Cậu giúp tôi bỏ nó ra đi. Cậu ăn đi.”
Tưởng Kha đành phải giúp cậu giải quyết quả anh đào.
Thực ra thì anh đào ngâm rượu cũng không khó ăn, nhưng vị của nó lại hơi là lạ, Đào Tư Trĩ còn dùng thìa lấy hết phần kem bơ có dính mứt anh đào ra đưa cho Tưởng Kha rồi mới lại đổi một cái thìa khác.
Tưởng Kha ăn phần bơ mà cậu không thích, lại nhìn cậu chăm chú múc bánh kem ra một lát, sau đó mới nói: “Tôi sắp phải chuyển trường rồi, trở về trường học cũ.”
Bàn tay đang ăn bánh kem của Đào Tư Trĩ cũng không vì thế mà dừng lại.
Tưởng Kha im lặng một lúc mới nói tiếp: “Tôi học lại một năm rồi mới lại thi lên đại học. Nhưng thời gian học của tôi là ba năm, như vậy tôi và cậu sẽ tốt nghiệp cùng năm, khi nào học xong thì tôi sẽ trở về.”
Tưởng Kha không hề nhắc đến câu nói đã nghĩ kĩ ở trên xe lúc trở về: “Cậu có muốn đi cùng tôi không?” bởi hắn cảm thấy Đào Tư Trĩ rất có thể sẽ vì câu nói này mà băn khoăn thật lâu.
Đào Tư Trĩ không thích đám đông cũng không thích nơi xa lạ, ngay cả ra khỏi thành phố cũng không muốn, đi đến bờ biển thành phố bên cạnh cũng phải lên kế hoạch trước một năm, thế nên Tưởng Kha nói: “Kỳ nghỉ tôi sẽ trở về thăm cậu.” Hắn cho rằng Đào Tư Trĩ sẽ không vui, sẽ giận dỗi, cáu giận, hoặc là bỏ đi ngay lập tức, nhưng Đào Tư Trĩ vẫn cứ tiếp tục ăn bánh, không hề có chút phản ứng nào, giống như Tưởng Kha đang nói tới chuyện của người khác vậy.
Tưởng Kha nhìn Đào Tư Trĩ, nói tiếp: “Nhưng mà còn lâu tôi mới phải đi học, trước khi đi tôi sẽ dành thật nhiều thời gian cho cậu được không?”
Nói xong, hắn đợi một lát, Đào Tư Trĩ vẫn không đáp lời.
Đào Tư Trĩ khoét từng thìa từng thìa bánh kem một vào trong miệng, mỗi thìa đều có kích cỡ gần như y chang nhau, giống như ăn bánh kem là chuyện quan trọng nhất trong đời cậu vậy.
Tưởng Kha nhìn động tác ăn cơm máy móc của Đào Tư Trĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn gọi tên cậu, hắn nói “Đào Tư Trĩ!” Sau đó hỏi cậu: “Rốt cuộc là cậu có đang nghe không vậy?”
Bàn tay đang cầm thìa của Đào Tư Trĩ ngừng lại một lúc, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Kha, đôi mắt cậu mở rất lớn làm nỗi bực bội của Tưởng Kha biến mất trong nháy mắt.
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Đào Tư Trĩ cũng buông thìa xuống, nhẹ nhàng dò hỏi Tưởng Kha: “Vậy cậu còn sẽ đến ăn sinh nhật của tôi sao?”
Tưởng Kha nói: “Tôi sẽ đến.”
Đào Tư Trĩ sau khi nghe xong lại suy nghĩ một lát mới có chút đáng thương hỏi: “Còn có thể đi công viên ven biển nữa sao?”
Tưởng Kha trả lời Đào Tư Trĩ: “Có thể.” Ngay sau đó Đào Tư Trĩ liền vô cùng chậm chạp mà nở một nụ cười có chút miễn cưỡng trong mắt Tưởng Kha, cậu nói: “Vậy thì được rồi”.
Cậu không tiếp tục ăn bánh kem nữa, đút tay trong túi áo khoác, yên lặng hạ mắt xuống như là đang ngẩn người.
Tưởng Kha quan sát cậu một lát mới nhận ra Đào Tư Trĩ hình như đang sờ thứ gì đó đang cầm trong tay. Hắn cũng duỗi tay sờ vào trong túi cậu, cuối cùng chạm tới đầu ngón tay của Đào Tư Trĩ cùng với một tờ giấy nho nhỏ mà ngón tay cậu đang sờ vào kia.
Bị Tưởng Kha nắm lấy tay, Đào Tư Trĩ cũng không cựa quậy gì nữa. Cậu chỉ nhìn Tưởng Kha, rồi lại ủ rũ tựa mặt lên vai hắn, mái tóc mềm mại của cậu cọ vào làn da hắn. Tưởng Kha liền giơ tay ôm lấy Đào Tư Trĩ, lúc này cậu lại ngẩng mặt lên, dùng đôi môi mang vị bơ hạt dẻ chạm nhẹ một cái lên cằm hắn.
“Không ăn bánh kem nữa à?” Tưởng Kha hỏi cậu.
Đào Tư Trĩ lại không đáp lại, chỉ vươn tay ra ôm lấy eo Tưởng Kha, một lát sau, cậu mới rầu rĩ không vui nói: “Tưởng Kha, cậu thật là đáng ghét.”
Giọng nói cậu thật nhẹ, mang theo một chút mờ mịt và oán trách, giống như đang giận dỗi vì Tưởng Kha phải rời đi, lại giống như thật ra cái gì cũng đều không hiểu.
“Chờ tốt nghiệp đại học.” Tưởng Kha đem suy nghĩ của mình nói ra cho Đào Tư Trĩ nghe: “Chúng ta liền sống chung với nhau, mặc kệ họ có đồng ý hay không.”
Đào Tư Trĩ vẫn ôm chặt lấy Tưởng Kha không động đậy, Tưởng Kha chạm vào gương mặt cậu, muốn cậu ngẩng đầu lên hôn hắn. Cuối cùng cậu cũng đồng ý nói: “Được rồi”.
Ba mẹ Tưởng Kha làm việc rất nhanh, chỉ nửa tháng sau Tưởng Kha đã trở về trường học cũ học.
Hôm làm thủ tục, Đào Tư Trĩ có đứng ở một nơi khá xa quan sát Tưởng Kha. Tưởng Kha cũng thấy được cậu, nhưng cậu lại trốn ở phía sau cột trụ, không đến gần.
Tưởng Kha báo với mẹ hắn một câu,