Editor: Vườn Rau Củ Tươi Mát Ngọt Lành
Tưởng Kha chạm tay vào bắp đùi của Đào Tư Trĩ, khẽ ấn một cái.
Người Đào Tư Trĩ hơi nóng. Cậu nằm ngửa trên ghế sô pha nhìn xuống Tưởng Kha, rồi hơi ngồi dậy, vươn tay chạm vào vai Tưởng Kha, sáp lại gần, nhẹ giọng hỏi hắn: “Có thể làm không?”
Đào Tư Trĩ nói mang theo chút giọng mũi, gần như chạm vào môi của Tưởng Kha. Cậu vừa hỏi, vừa dựa vào gần hơn, choàng tay qua cổ rồi hôn Tưởng Kha. Cậu liếm môi trên của hắn, nói lung tung lộn xộn: “Có thể đấy.” (Chỗ này em tự hỏi tự trả lời ạ=)))))
Tưởng Kha ôm eo cậu, vừa cảm thấy mình đang làm hư Đào Tư Trĩ, cũng vừa cảm thấy dường như Đào Tư Trĩ đang làm hư mình.
Đào Tư Trĩ lôi kéo Tưởng Kha. Tưởng Kha thấy rất nóng bèn cởi áo khoác của mình ra. Đào Tư Trĩ nằm dưới thân Tưởng Kha, cúi đầu liền chạm vào cơ bụng của hắn.
Tay Đào Tư Trĩ rất trắng, đặt ở trên da thịt của Tưởng Kha nhẹ nhàng mơn trớn, lại nhìn vào mắt Tường Kha, tự mình vén áo lên, nói: “Tôi không có cơ bụng.”
Tưởng Kha đưa tay ra chạm nhẹ vào cậu, cậu dường như bị nhột, liền bật cười, ôm lấy hắn, hôn lên cằm hắn, vuốt lông mi trên mặt hắn.
Tưởng Kha kéo áo của Đào Tư Trĩ lên, dọc theo xương sườn chạm vào ngực cậu, sau đó trượt xuống, kéo quần lót của cậu xuống.
Đào Tư Trĩ mẫn cảm ôm chặt lấy Tưởng Kha, thở hổn hển. Một lúc sau, cậu kẹp chặt hai chân vào rồi lại thả lỏng, xuất ra đầy bụng dưới. Cánh tay cậu đang khoác trên cổ Tưởng Kha trượt xuống, mắt mơ màng nhìn hắn.
Tưởng Kha nhìn cậu hồi lâu, vừa muốn lau sạch sẽ cho cậu nhưng cũng không muốn rời khỏi người cậu. Thế nên hắn lại cúi người hôn lên môi cậu lần nữa.
“Tưởng Kha.” Khi đang hôn, Đào Tư Trĩ mơ mơ hồ hồ hỏi Tưởng Kha: “Vừa rồi khi cậu chạm vào tôi có muốn cùng tôi làm tình không?”
Tưởng Kha giật mình, Đào Tư Trĩ nhẹ giọng hỏi: “Làm tình với nam có đau không?”
Qua một lúc, Tưởng Kha nói: “Tôi không biết.”
“Thế thì cậu nhẹ nhàng chút.” Đào Tư Trĩ nói.
Căn phòng tối om, phim vẫn đang chiếu, Tưởng Kha lấy vài tờ giấy, lau bụng cho Đào Tư Trĩ, rồi thì thầm: “Thôi bỏ đi.”
Đào Tư Trĩ nằm xuống, dùng đầu ngón tay mơn trớn mu bàn tay của Tưởng Kha, hỏi hắn: “Tại sao?” Cậu có vẻ hơi bối rối và căng thẳng, vươn tay sờ bụng dưới Tưởng Kha, nói: “Cậu không muốn à?”
Tưởng Kha ném khăn giấy vào thùng rác, tắt ti vi. Đào Tư Trĩ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Tưởng Kha.
Tưởng Kha hỏi cậu buổi tối muốn ăn gì nhưng cậu không trả lời. Cậu quỳ xuống, nắm lấy khuỷu tay Tưởng Kha, dường như không hiểu ý của Tương Kha, lại hỏi hắn: “Tại sao?”
Cậu quỳ trên ghế sô pha với đôi chân trắng nõn thon gầy, chiếc áo sơ mi che đậy hờ hững, đôi môi mím chặt. Tưởng Kha nhìn chiếc cằm thon nhỏ của Đào Tư Trĩ. Chưa nhìn được bao lâu, Đào Tư Trĩ lại kéo hắn một cái. Hắn cúi đầu xuống ngậm lấy môi Đào Tư Trĩ, mặt đối mặt ôm Đào Tư Trĩ lên rồi bước về phòng cậu.
Sau khi đi vào phòng Đào Tư Trĩ, Tưởng Kha suy nghĩ một lúc, không trực tiếp làm luôn chuyện ấy. Hắn bảo Đào Tư Trĩ đưa chìa khóa rồi xuống lầu đi đến cửa hàng tiện lợi ở cổng tiểu khu mua bao cao su và bôi trơn.
Khi thanh toán hóa đơn, hắn liếc nhìn tủ đông rồi mua thêm cho Đào Tư Trĩ một cây kem. Người thu ngân liếc nhìn hắn nhưng cũng không nói gì.
Loại kem mà Đào Tư Trĩ yêu thích rất dễ chảy. Khi Tưởng Kha trở về nhà, kem trên ốc quế đã tan ra. Tưởng Kha cầm kem và bao cao su đi qua phòng khách, tiến vào phòng của Đào Tư Trĩ.
Đào Tư Trĩ nhìn thấy kem thì rất vui, ăn mấy miếng rồi cúi xuống hôn Tưởng Kha. Môi và lưỡi cậu đều là kem, vừa lạnh lẽo vừa mềm mại. Tưởng Kha không nhớ nổi mình có để Đào Tư Trĩ ăn tiếp hay không, chỉ còn nhớ dáng vẻ Đào Tư Trĩ khi nằm trên giường.
Hắn bôi trơn giúp Đào Tư Trĩ, nhưng lại bóp ra nhiều quá, chất lỏng chảy xuống chân cậu.
Đào Tư Trĩ nói rằng không đau nhưng Tưởng Kha vẫn giúp cậu khuyếch trương thêm một lúc nữa, sau đó rút ra một cái bao cao su. Tưởng Kha đeo vào không dễ lắm, bao cao su hình như hơi nhỏ, mất một lúc mới đeo xong.
Hắn ngập ngừng chen vào. Đào Tư Trĩ nhìn hắn, cong đầu gối, chân chạm vào sườn hắn, mở to mắt, ngửa mặt lên thở gấp như đang gắng nhịn đau. Khi đã hoàn toàn tiến vào, Tưởng Kha đâm rút một vài lần, Đào Tư Trĩ cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bật khóc, nói với Tưởng Kha: “Hơi đau.”
Tưởng