Editor: Vườn Rau Củ Tươi Mát Ngọt LànhBánh hạt dẻ ăn rất ngon, đã nhiều năm Đào Tư Trĩ không ăn vì mua bánh ngọt thì phải xếp hàng.
Cậu không thích xếp hàng, trước sau đều là người, người phía sau còn có thể cách cậu rất gần, quá gần kề sẽ khiến toàn thân cậu cứng ngắc. Hơn nữa bánh ngọt hạt dẻ là loại giới hạn của mùa thu đông, hàng xếp rất là dài.Một lần Đào Tư Trĩ được ăn là vào năm nhất đại học, cậu khiến người chưa từng xếp hàng là anh mình giúp cậu xếp, còn chính mình thì trốn ở rất xa, cách hơn trăm mét, ở chỗ vắng người quan sát.
Đào Tư Viễn xếp hàng xong, mua được bánh ngọt rồi đi tới bên cạnh Đào Tư Trĩ, mặt không thay đổi nói với cậu: “Quý trọng cái bánh ngọt này đi, về sau em không còn cơ hội ăn đâu.”
Chắc hẳn Đào Tư Viễn không ngờ, vào một đêm mưa khi anh ra ngoài công tác, Đào Tư Trĩ vẫn ăn được.
Bánh hạt dẻ là miếng cắt nhưng vẫn hơi to, Đào Tư Trĩ ăn nửa cái đã no. Lúc đang muốn buông dĩa thì nghe thấy Tưởng Kha nói: “Lúc trưa cậu nhìn thấy tôi phải không?”
Cậu ngẩng mặt nhìn Tưởng Kha: “Ừ” một tiếng.
“Vì sao không để ý tới tôi?” Tưởng Kha hỏi Đào Tư Trĩ, trên mặt thoáng nét cười.
Nếu coi mắt và mặt là hai bộ phận riêng biệt thì Đào Tư Trĩ sẽ nói Tưởng Kha cười hơi miễn cưỡng, nhưng cậu không chắc chắn lắm. Cậu trả lời Tưởng Kha: “Nhiều người lắm.”
Tưởng Kha ngớ ra, mấy giây sau mới nói với Đào Tư Trĩ: “Trước kia cậu cùng tôi ngồi ăn cơm, người bên cạnh cũng rất nhiều.”
Đào Tư Trĩ không nói gì, Tưởng Kha cũng im lặng không được bao lâu, lại nói với Đào Tư Trĩ: “Cậu không muốn để ý tới tôi, hay giận tôi?”
Giọng điệu nói chuyện của hắn không quá mạnh, giống như đang hỏi Đào Tư Trĩ một vài vấn đề cuộc sống. Nhưng bất kể Tưởng Kha biểu hiện bình tĩnh bao nhiêu, thì câu trả lời đều là những điều mà Đào Tư Trĩ không thể cũng không muốn trả lời.
Đào Tư Trĩ bỏ dĩa ăn xuống, làm bộ nhìn TV trên vách tường phòng khách: “Tôi muốn xem phim.”
Cậu đứng lên đi tới phòng khách nhưng lại bị Tưởng Kha kéo cổ tay. Cậu quay đầu, Tưởng Kha đứng dậy, kéo cậu lại gần hơn, cúi đầu nhìn, hỏi cậu: “Đào Tư Trĩ, có phải cậu vẫn luôn giận tôi bởi vì cậu rất nhớ tôi, nhưng tôi không tới tìm cậu?”
Tưởng Kha ép giọng xuống rất thấp, nói mấy lời không rõ tại sao.
Đào Tư Trĩ không thích như vậy, cậu cúi đầu, ra sức muốn rút tay ra. Cậu dùng sức vùng vẫy, cuối cùng Tưởng Kha cũng buông tay. Đào Tư Trĩ lui về phía sau một bước rồi lại một bước, xoay người đi tới phòng khách.
Phim đã chiếu đến phần cuối, Đào Tư Trĩ vẫn không hiểu tình tiết mười phút trước, định xem lại lần nữa.
Xem khoảng bốn phút thì Tưởng Kha đi tới đứng cạnh sô pha, không tới gần Đào Tư Trĩ, cùng xem phim với cậu.
Phim lại chiếu đến cô gái cởi quần áo, Đào Tư Trĩ vẫn đang chưa hiểu, cậu thấy hơi phiền, ấn điều khiển tua qua.
Chờ cậu bỏ điều khiển xuống, Tưởng Kha hỏi cậu: “Cậu không hiểu sao?”
Một lúc lâu sau Đào Tư Trĩ mới “Ừ” một tiếng.
Tưởng Kha lại hỏi: “Không hiểu chỗ nào?”
Đào Tư Trĩ quay đầu nhìn Tưởng Kha. Hắn đứng ở chỗ sấp bóng giữa phòng khách và phòng ăn nên Đào Tư Trĩ không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, nghĩ ngợi hỏi: “Vì sao cô ấy lại muốn cởi quần áo?”
“Cô ấy thích Bill, muốn lên giường với Bill.”Đào Tư Trĩ cảm thấy rất khó hiểu: “Làm sao nhìn ra được là thích?”
“Ánh mắt, cử chỉ.” Tưởng Kha nhẹ giọng nói với cậu.
“Tôi không nhìn ra được.” Đào Tư Trĩ lại xem hình ảnh, suy nghĩ chốc lát, lại mơ hồ nhìn về phía Tưởng Kha, hỏi: “Thích và lên giường có liên quan gì?”
Bây giờ Đào Tư Trĩ chỉ biết là sau khi xác nhận quan hệ thì mới có thể lên giường, anh cậu bảo vậy. Hơn nữa còn phải gặp cha mẹ nữa.
Tưởng Kha trầm mặc, hắn nhìn Đào Tư Trĩ như nhìn một bức điêu khắc, cũng không nhúc nhích, giống như Đào Tư Trĩ từng nói cái gì mà lẽ trời không tha cho lời nói sai.
Đào Tư Trĩ thấy Tưởng Kha không nói lời nào, trong lòng đột nhiên xuất hiện chút phiền não quái dị khó hiểu, cứ như muốn trách cứ chính mình, cũng muốn trách cứ Tưởng Kha.
Bởi vì Tưởng Kha khiến cậu không hiểu, Tưởng Kha khiến thế giới trở nên phức tạp hơn.
“Tưởng Kha.” Đào Tư Trĩ nhịn không được cao giọng, lớn tiếng trách cứ Tưởng Kha: “Cậu đừng như vậy.”
Chỉ trong một đêm Tưởng Kha đã trở về với thế giới của Đào Tư Trĩ, mang theo bánh ngọt cho cậu, nhưng rất có khả năng là ngày mai hắn sẽ lại biến mất. Đào Tư Trĩ cảm thấy cực kỳ cực kỳ ghét Tưởng Kha: “Cậu đi nhanh đi”, cậu nói: “Nhanh biến mất đi.”
Cậu hi vọng từ bây giờ sẽ vĩnh viễn không gặp Tưởng Kha nữa, cậu muốn đuổi Tưởng Kha đi. Nhưng nói về lôi lôi kéo kéo thì Đào Tư Trĩ không phải là đối thủ của hắn nên cậu đành tắt TV, trở về phòng mình, đóng cửa khóa lại.
Cậu ngồi trên ghế, đeo tai nghe điện thoại, mở nhạc, làm một việc tương đối khác người để phân tán cảm xúc và sự chú ý: cậu mở một bài hát ngẫu nhiên trong danh sách nhạc của mình.
Bài hát được phát đầu tiên dĩ nhiên là bài Đào Tư Trĩ thích nhất.
Ca khúc này đã lâu rồi, là một bài hát thịnh hành thời Đào Tư Trĩ còn học trung học, cậu thường xuyên nghe thấy từ đài phát thanh của trường lúc chạng vạng. Đào Tư Trĩ rất thích nghe bài hát này, cậu cảm thấy lúc nghe, cậu cách người khác rất gần. Bình thường cậu cũng không sẵn lòng nghĩ xem nguyên nhân vì sao mình sẽ sinh ra loại cảm giác này, nhưng cậu biết nguyên nhân.
Cậu và Tưởng Kha có một vài kỷ niệm vui.
Kỷ niệm vui đầu tiên xảy ra vào một buổi chiều phát ca khúc này, bởi vì là đầu tiên nên Đào Tư Trĩ nhớ rất rõ.
Nhân tiện nói luôn, hồi ức lần này có chút tương tự với chuyện xảy ra ở nhà ăn trưa nay.
Chuyên xảy ra vẫn là vào học kỳ sau năm lớp 11, bài thi tháng Sáu đang tới gần, chính xác là vào ngày 12 tháng 6.
Tối thứ sáu, mẹ Tưởng Kha đón hắn và Đào Tư Trĩ về nhà ăn cơm, trong lúc đó có nhắc tới chuyện thi tháng.
Thành tích thi tháng của Tưởng Kha không lý tưởng lắm nên sắc mặt hắn trở nên rất kém khi nghe thấy bà Tưởng nhắc tới đề tài này, không nói lời nào nhanh chóng ăn xong, buông đũa lên lầu.
Bà Tưởng nhìn bóng dáng của hắn, cau mày nói với Đào Tư Trĩ: “Thành tích của Tưởng Kha ở trường cũ không đến nỗi nào, từ lần thi đầu tiên vào Minh Đức đến giờ đều không được điểm tốt lắm, có hơi chênh lệch.”
Đào Tư Trĩ nhẹ nhàng “À” một tiếng, bà