Sau khi Hướng Noãn về kí túc xá, còn chưa ngồi ấm mông lại phải đi xuống tầng xách một túi quần áo lên.
Mẹ cô gửi cho cô một túi quần áo thu đông lớn. Hướng Noãn quyết định năm nay mua ít đi vài bộ quần áo, dành tiền mua skin trong game. Hồi lớp 10 cô cũng từng như vậy, nũng nịu xin bố mẹ cho tiền mua quần áo, sau đó lại mua đồ trong Kỳ Tích Noãn Noãn.
Được rồi, nghiêm túc mà nói, chuyện đó cũng không thể gọi là “mua quần áo” được.
Hướng Noãn là con một, bố mẹ lại dựa vào nguyên tắc “con gái phải được chăm sóc”, từ nhỏ đến lớn luôn chu cấp đầy đủ cho cô về mặt vật chất. Thêm nữa, con gái lại hay ăn diện, bọn họ nghĩ cục cưng nhà mình thích ăn diện như vậy cũng là lẽ hiển nhiên… Cho nên Hướng Noãn đã thành công không ít lần.
Sau khi mang túi quần áo về kí túc xá, Hướng Noãn gọi điện thoại cho mẹ.
“Mẹ ơi con nhận được quần áo rồi.”
“Ừ, Noãn Noãn, dạo này như thế nào rồi, con đã thích nghi được chưa?” Mẹ vẫn dịu dàng như vậy.
Mặc dù Hướng Noãn đang không nhớ nhà, nhưng vừa nghe được giọng mẹ, đột nhiên cô rất muốn gặp bố mẹ: “Mẹ, con muốn gặp bố mẹ, muốn ăn cơm mẹ nấu.”
Mẹ cười: “Con không còn là trẻ con nữa, phải biết cách tự chăm sóc bản thân.”
“Vâng ạ. Bố đâu mẹ?”
“Đi sang nhà bạn uống trà rồi… Buổi tối còn uống trà, đúng là thần kinh.”
Hướng Noãn cười ra tiếng: “Không phải uống trà thì sẽ không ngủ được… Dạo gần đây bố có vẽ không mẹ?”
Bố Hướng Noãn là một họa sĩ, giáo sư của viện mỹ thuật. Nhưng bố cô lại khác những người khác, ông không vẽ những cảnh sông nước, hoa cỏ chim chóc, mà lại thích vẽ những con mèo nhỏ, chó nhỏ. Khi cô còn bé, ham muốn sáng tác của bố còn lớn, vẽ rất nhiều mèo nhỏ chất trong nhà. Sau đó số lượng càng ngày càng thấp, bây giờ thì thỉnh thoảng hứng thú lên mới động bút.
Mẹ nói: “Không vẽ. Nhiều người đến xin ông ấy vẽ nhưng ông ấy không vẽ mà còn trốn, kết quả người ta lại đến tìm mẹ, phiền phức lắm.”
“Vậy mẹ cũng trốn là được.”
“Mẹ trốn đi đâu được, mẹ còn phải đi làm nữa.”
Mẹ cô là nhân viên phòng giáo vụ ở viện mỹ thuật, còn lâu mới về hưu.
Hướng Noãn nghe mẹ lải nhải về bố như vậy, toàn những chuyện vụn vặt, nhưng cô cũng không thấy phiền, thỉnh thoảng còn bị chọc cười. Cô lại hỏi mẹ gần đây đang làm gì.
“Mẹ mua len định đan cho Tiểu Tuyết một bộ quần áo. Mùa đông sắp tới rồi, mà Tiểu Tuyết lại sợ lạnh.”
Tiểu Tuyết là tên con mèo nhà cô.
“Còn con?” Hướng Noãn mong đợi hỏi.
“Con tự mua đi.”
Hướng Noãn: =.=
Hóa ra mẹ lại để Tiểu Tuyết làm áo bông tri kỷ của mẹ. Trong lòng Hướng Noãn rất chua xót.
Phòng kí túc xá không còn ai, cô cứ tựa vào cửa nói đông nói tây với mẹ suốt một tiếng đồng hồ.
Lúc Hướng Noãn cúp điện thoại, đúng lúc Mẫn Ly Ly quay về. Mẫn Ly Ly cũng xách một túi lớn, có vẻ rất mệt mỏi, kính cũng lệch đi. Vừa vào cửa, Mẫn Ly Ly đã nói với Hướng Noãn: “Noãn Noãn, tớ mua cho cậu đồ ăn ngon này, bạn trên mạng của cậu đâu?”
“Anh ấy đi rồi, về cơ sở chính. Cậu mua gì vậy?”
Mẫn Ly Ly giả vờ móc đồ ăn vặt trong túi ni lông đưa cho Hướng Noãn, tiếp tục hỏi: “Hình đâu?”
“Không có, tấm ảnh tớ gửi cậu toàn là tay… nhưng không phải cậu rất thích à?” Hướng Noãn mở túi ni lông, thấy bánh ngọt, kẹo lạc, đều là đặc sản địa phương.
Mẫn Ly Ly không cam lòng hỏi tiếp: “Không còn ảnh khác à?”
“Không.”
Mẫn Ly Ly nói: “Cậu ngốc thế, nếu anh ấy đẹp trai thì phải chụp thêm mấy tấm mới đúng.”
Hướng Noãn cũng không rõ “đẹp trai” và “chụp thêm mấy tấm” có liên quan gì với nhau, cô bó tay: “Tại cậu không nói sớm.”
Mẫn Ly Ly: “Vậy anh ấy học ngành nào?”
“Ngành vật lý, Lâm Sơ Yến.”
“Lâm Sơ Yến.” Mẫn Ly Ly đột nhiên cao giọng, hình như rất kinh ngạc.
“Không phải cậu biết anh ấy chứ…?” Hướng Noãn cạn lời, cảm giác trừ cô ra thì dường như cả thế giới đều biết đến tên Lâm Sơ Yến vậy.
“Tớ biết anh ấy nhưng anh ấy không biết tớ. Tớ nói cho cậu, anh ấy là khách quen trên diễn đàn trường đấy.”
Hướng Noãn bừng tỉnh: “Quả nhiên là trạch nam thích dạo diễn đàn.”
“Không phải, không phải anh ấy dạo diễn đàn trường, mà là người ta bàn luận về anh ấy… Cậu có nhớ tớ từng kể với cậu, trong trường có một bạn nam nhân phẩm không tốt, trước mặt cô gái đang tỏ tình lại còn cười nhạo không? Nhớ không?”
“Nhớ, đàn piano.” Hướng Noãn vừa nói, còn cố ý bắt chước động tác tay, “Đánh đàn như gió xoáy, rất nhanh.”
“Đúng, là anh ấy.”
Hướng Noãn cảm thấy như mình đang nghe được rất nhiều chuyện bát quái. Mặc dù khá hưng phấn tò mò, nhưng cô vẫn cảm thấy không đúng, lắc lắc đầu: “Tớ cảm thấy không đúng lắm.”
Dựa vào những lần tiếp xúc giữa cô và Lâm Sơ Yến, mặc dù nhiều lúc người này có vẻ bỉ ổi, bỉ ổi đến nỗi khiến người khác ngứa ngáy, nhưng anh được dạy dỗ rất tốt, sẽ không làm chuyện như vậy.
Chiêu thức của Lâm Sơ Yến nhiều như vậy, phương pháp từ chối con gái nhất định cũng có nhiều, không đến nỗi cười nhạo trước mặt người ta.
Mẫn Ly Ly nói: “Noãn Noãn, cậu không nên bị loại con trai cặn bã ấy lừa gạt, bạn gái bị cười nhạo ấy đã kiểm chứng rồi, cô ấy cũng học năm nhất, vô cùng đáng thương. Hai ngày sau, cái tên “Lâm Sơ Yến” bị người ta ném đá rất nhiều. Ba ngày sau, anh ấy lại trực tiếp đăng một bài lên.”
“Giải thích ư?”
“Không phải, anh ấy đăng bài cho thuê âu phục cao cấp, 100 tệ một ngày.”
“….” Hướng Noãn cảm giác, Lâm Sơ Yến này không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
“Sau đó thì sao?” Cô hỏi Mẫn Ly Ly.
“Sau đó, bạn nữ bị hại xin chủ diễn đàn đăng bài viết “Lâm Sơ Yến chết đi”, bây giờ bài đăng đó còn có rất nhiều người truy cập.”
Hướng Noãn ngẩn người: “Bài đăng như vậy cũng được duyệt sao?”
“Nhân viên quản lý sẽ hỏi ý kiến người trong cuộc, nếu như người trong cuộc phản đối, tất nhiên là không được duyệt. Nhưng sau khi bài viết này được đăng lên, còn nói rõ ràng Lâm Sơ Yến không từ chối. Cậu nói xem, có phải anh ấy đang chột dạ không?”
Cái này thật lộn xộn…. Hướng Noãn thấy đầu mình cũng to ra.
Cuối cùng, Mẫn Ly Ly vỗ bả vai Hướng Noãn, chân thành nói: “Người trẻ tuổi à, thế giới này phức tạp hơn cậu tưởng tượng nhiều.”
….
Sau khi Lâm Sơ Yến về kí túc xá, ba bạn cùng phòng của anh đang đánh tú lơ khơ. Bọn họ ngồi dưới đất, vị trí của Trịnh Đông Khải khá gần bàn đọc sách của anh, Lâm Sơ Yến cảm thấy đi về phía trước khá khó khăn nên lấy mũi chân đá nhẹ vào mông Trịnh Đông Khải.
Trịnh Đông Khải di chuyển sang bên cạnh một chút, mắt vẫn nhìn chằm chằm bộ bài, nói: “Sơ Yến, bạn trên mạng của cậu thế nào, xinh không?”
Lâm Sơ Yến không trả lời vấn đề của anh ta. Anh ôm cánh tay, nhìn xuống bọn họ: “Tớ có chuyện muốn tuyên bố.”
Thân là người đứng đầu chuỗi thức ăn của phòng 208, Lâm Sơ Yến lên tiếng, ba người còn lại cũng vô cùng nể mặt quay sang nhìn anh.
Lâm Sơ Yến: “Các cậu, lúc trước tớ cho các cậu ăn không nhiều như vậy, bây giờ chính là lúc các cậu
Khí thế từ trên cao nhìn xuống, kết hợp với lời nói, tỏ ra vẻ đáng sợ.
Trịnh Đông Khải ôm ngực, kinh hoàng: “Cậu có ý gì, không phải cậu nói sẽ không xuống tay với anh em sao? Tớ đã cảm thấy cậu có vấn đề từ sớm rồi, xung quanh có hàng đống người thích cậu mà cậu chẳng yêu ai.”
Lâm Sơ Yến cố nén mong muốn đạp vào mặt anh ta: “Tớ đang nói đến game.”
Game, Vương Giả Vinh Diệu, năm thiếu ba.
“Vòng tranh giải sắp diễn ra rồi, tớ hi vọng các cậu nhanh chóng lên Vàng, tớ gia hạn cho các cậu một tuần.” Lâm Sơ Yến nói.
“Được rồi được rồi.” Ba bạn cùng phòng cất tú lơ khơ đi, bắt đầu chơi game.
“Không biết gì thì hỏi tớ.” Lâm Sơ Yến ra vẻ nghiêm túc.
Ba người Trịnh Đông Khải, Mao Mao Cầu và Đại Vũ đều từng chơi nhiều trò chơi, không giống Lâm Sơ Yến. Trước đó Lâm Sơ Yến chỉ chơi trò chơi âm nhạc.
Cho nên ba bọn họ bắt tay chơi game, cũng không cần hỏi ý kiến Lâm Sơ Yến nhiều.
Sau khi chơi game, một lúc sau, Hướng Noãn mới online.
Hai người lại tổ đội, vào game, giống như thường ngày. Nhưng khác biệt chính là, dường như hôm nay Hướng Noãn rất ít nói.
Lâm Sơ Yến khá khó hiểu, hỏi: “Cô sao vậy?”
Hướng Noãn bối rối, cuối cùng hỏi những nghi ngờ trong lòng ra: “Trên diễn đàn có bài đăng bảo anh chết đi, anh biết không?”
“Biết.”
“Vậy tại sao anh không phản đối?”
“Nếu như tôi ngăn cản bạn nữ ấy không đăng ở trên mạng cho hả giận, nhỡ bạn ấy lại không có chỗ trút giận, cầm axit hắt vào mặt tôi ở ngoài đời thì sao?”
Có lý. -_-#
Từ trong lời nói của anh, Hướng Noãn nắm được tin tức quan trọng: “Cho nên anh thật sự làm như vậy sao? Cười nhạo trước mặt người khác?”
“Cái này…” Lâm Sơ Yến không biết nói gì, bỗng nhiên cười: “Chuyện này cô phải chịu trách nhiệm.”
“Liên quan gì đến tôi?”
Lâm Sơ Yến không nói gì, điều khiển Tôn Thượng Hương chạy vào trong rừng phe mình: “Giúp tôi đánh bùa đỏ.”
Cái anh gọi là “bùa đỏ”, chính là con quái buff bùa đỏ, sau khi giết xong sẽ nhận được bùa đỏ, tăng sát thương khi công kích, đồng thời có hiệu quả làm chậm, khi đuổi giết mà có bùa đỏ thì rất thoải mái. Bên cạnh bùa đỏ là bùa xanh, bùa xanh có thể giảm thời gian hồi chiêu, tăng tốc độ phục hồi năng lượng. Hai loại bùa này đều có thời gian hồi là 90 giây, nhưng trạng thái trên người lại chỉ kéo dài 70 giây, nhất định sẽ có thời gian trống. Vì vậy, nếu cảm thấy bùa nhà mình không đủ để dùng, phải nghĩ biện pháp chạy sang rừng phe địch trộm bùa, có thể gọi là “phản xanh”, “phản đỏ”.
Lâm Sơ Yến có ý thức bảo vệ tính mạng rất cao, rất hiếm khi chạy sang phe bạn trộm bùa, toàn đánh ngay trong rừng nhà mình.
Hướng Noãn vừa đánh giúp Lâm Sơ Yến vừa hỏi tiếp: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh không thể đổ tội lên đầu tôi được.”
Lâm Sơ Yến: “Chính là tại cô.”
“Là anh làm chuyện xấu, liên quan gì đến tôi?”
Chuyện này hai người cũng không kéo dài thêm nữa, sự chú ý của Hướng Noãn dần bị chiến trường hấp dẫn.
Trong phe địch có một Gia Cát Lượng.
Anh hùng Gia Cát Lượng có trị số về nhan sắc khá cao, có thể xếp hạng ba trở lên trong toàn bộ anh hùng. Không chỉ có nhan sắc, vóc dáng cũng đẹp, trên người mặc đồng phục “Người chỉ huy tàu vũ trụ”, chân dài chạy trong chiến trường, nhìn rất bắt mắt.
Độ xinh đẹp của anh hùng trong Vương Giả Vinh Diệu thật ra cũng liên quan đến vận may. Bất kể tạo hình ban đầu của anh hùng như thế nào, có hiệu quả ra sao thì không thể nói trước được. Ví dụ như Doanh Chính, tạo hình ban đầu là tổng tài lạnh lùng, sau đó lại biến thành một thiếu niên tri thức. Rất nhiều người chơi cảm thấy bất mãn, cho rằng tạo hình ban đầu không phù hợp, yêu cầu sửa đổi. Sau khi sửa đổi lập tức biến thành một thiếu niên tri thức, ai nhìn cũng đồng ý.
Cho nên, lấy Doanh Chính ra so sánh, có thể thấy Gia Cát Lượng rất may mắn, có thể giữ được trị số nhan sắc và vóc dáng như vậy.
Trước mắt, không chỉ có nhan sắc đẹp, chiêu thức của Gia Cát Lượng cũng rất tốt. Đại chiêu có hiệu quả chém giết, có nghĩa là dựa theo trị số phần trăm tổn thất sinh mạng phe địch so sánh với trị số thương tổn của mình. Nếu như địch không còn nhiều máu, dùng đại chiêu của Gia Cát Lượng có thể lấy được một mạng. Điểm quan trọng là, nếu đại chiêu này giết được mạng, thời gian hồi chiêu sẽ giảm xuống, có thể nhanh chóng sử dụng đại chiêu lần nữa.
Có thể nói là rất hung ác.
Hướng Noãn đứng chung một chỗ với Sơ Yến. Khoảng thời gian đầu bị quân địch vây đánh nhiều lần, Lâm Sơ Yến không thể phát triển mạnh được, Tôn Thượng Hương đáng thương lại giống như một cô nhóc thiếu dinh dưỡng.
Ngược lại, Gia Cát Lượng phe địch lại giết được mấy mạng, trở thành nhà giàu mới nổi mua được nhiều trang bị.
Đến giai đoạn giữa, Gia Cát Lượng phe địch bắt đầu làm dáng, ra ra vào vào, lấy một địch bốn.
Tôn Thượng Hương của Lâm Sơ Yến bị ép rất thảm thương, Hướng Noãn cũng không giữ được anh, trơ mắt nhìn anh bị Gia Cát Lượng giết hết lần này đến lần khác.
Ván này tất nhiên thua.
Hướng Noãn than thở: “Gia Cát Lượng thật đẹp trai.”
Lâm Sơ Yến im lặng.
Hai phút sau, Lâm Sơ Yến gửi cho cô một tấm hình.
Bối cảnh trong hình là một cuốn sách nhỏ, nội dung là bức ảnh của Tôn Thượng Hương và Trương Phi đặt song song, bên dưới ảnh là ba chữ màu đen rất to: Đơn ly hôn.
Hướng Noãn: …