Phải đợi đến tuần sau anh Hổ mới đến chơi với anh họ. Lúc này, Hướng Noãn vẫn phải đối mặt với thực tế là chuyện thăng hạng và giải thi đấu thể thao điện tử.
Thứ bảy bắt đầu vòng thứ tư của giải thi đấu, mấy người Hướng Noãn rất vất vả thắng giải lần này để tiến vào tứ kết.
Trận thi đấu lần này diễn ra hơn hai tiếng, không biết gặp phải lời nguyền nào mà trận nào bọn họ cũng kéo dài đến tận giai đoạn hậu kỳ. Họ đánh tổng cộng ba trận, cả ba trận đối thủ đều cấm Đông Hoàng Thái Nhất, có thể thấy họ đã nghiên cứu đội hình từ trước.
Xạ thủ Đại Vũ bị đối thủ nhắm vào, hai trận đầu mắc rất nhiều sai lầm. Trận thứ ba, Lâm Sơ Yến quyết định dùng xạ thủ. Anh sử dụng anh hùng lúc nhập môn là Tôn Thượng Hương.
Trận này Hướng Noãn sử dụng Trang Chu.
Lúc hai người đi bên cạnh nhau, Hướng Noãn chợt nhớ đến lúc bọn họ mới bắt đầu chơi chung, chợt bật cười.
Lâm Sơ Yến nhìn chằm chằm vào màn hình: “Cười ngốc cái gì?”
“Tôi nghĩ đến hai chúng ta lúc trước, ngốc thật đấy.”
“Cô ngốc.”
“Anh ngốc anh ngốc anh ngốc…”
“Ừ, tôi ngốc.” Lâm Sơ Yến cười, cũng không cãi nhau với cô nữa mà thoải mái thừa nhận.
Đại Vũ chơi pháp sư Vương Chiêu Quân. Anh hùng Vương Chiêu Quân này chơi cũng không tốt lắm, nhưng chơi vui hay không cũng không quan trọng, quan trọng là có thể núp ở hậu phương để xả kỹ năng, có thể nói tương đối an toàn.
Hai trận trước Đại Vũ mắc quá nhiều sai lầm, hiện tại lúc đánh hơi bị gò bó nên đành biến một pháp sư thành trợ thủ.
Vì vậy, Lâm Sơ Yến chịu phần lớn áp lực.
Trận này lại đánh đến giai đoạn hậu kỳ. Đối thủ chưa từng nghiên cứu Tôn Thượng Hương của Lâm Sơ Yến, cuối cùng lại thắng bất ngờ, chiến tích của anh là 17 giết, 0 chết, 8 trợ. Ý là chém chết người khác 17 lần nhưng chưa chết lần nào.
Mặc dù sau đó đối phương chủ yếu nhắm vào Lâm Sơ Yến nhưng đám Hướng Noãn lại chơi đội hình “Bốn bảo”, nghĩa là bốn người bảo vệ một mình Lâm Sơ Yến. Lúc cần thiết đừng nói đến Hướng Noãn, ngay cả Đại Vũ cũng hi sinh để bảo vệ Lâm Sơ Yến.
Đối phương khá tuyệt vọng.
[Thư ký của Đạt Khang]: Có thể cho tôi giết Tôn Thượng Hương một lần không… Cầu xin đấy!
[Noãn Noãn]: Bảo bảo nhà chúng tôi có thể để cho cậu đánh đánh giết giết sao? Chịu chết đi!
Lâm Sơ Yến mỉm cười.
Cuối cùng bọn họ thắng.
Hướng Noãn không dám tin bọn họ đã tiến vào tứ kết. Phải biết rằng, lúc cô đăng kí mới chỉ là một hố game vừa mới thăng đến Vàng, bây giờ thì sao? Mặc dù chưa lên Vương giả nhưng bọn họ đã thắng được hai đội hình Vương giả.
Tâm trạng cô rất kích động, khó có thể nói thành lời, so sánh mà nói thì bốn người còn lại rất bình tĩnh.
Lúc mấy người thu dọn đồ đạc, Đại Vũ đề cập đến một vấn đề: “Tuần sau chúng ta sẽ tiến vào bán kết, có muốn nghỉ ngơi không?”
Hướng Noãn kì quái nhướng mày: “Sao lại phải nghỉ ngơi ạ?”
“Không phải lúc trước nói mục tiêu là tranh giành hạng ba sao? Nếu như vào chung kết sẽ không đạt được hạng ba.”
“Không. Chúng ta phải có tinh thần thể thao điện tử, không thể nghỉ ngơi. Trước kia mục tiêu của chúng ta chỉ là hạng ba, bây giờ mục tiêu là… bảo vệ hạng ba tranh giành hạng một.”
Trịnh Đông Khải giơ ngón cái: “Nói rất hay!”
Lâm Sơ Yến hỏi: “Nếu như vào được chung kết, đối thủ sẽ là đội của Thẩm Tắc Mộc, cô cũng không nương tay sao?”
“Vậy thì sao, coi như bọn họ là đối thủ thì chúng ta cũng phải thắng.” Hướng Noãn nói đến đây thì ánh mắt cũng trở nên lấp lánh.
Lâm Sơ Yến nhìn ánh mắt cô và mấy lọn tóc nhỏ rủ xuống. Thật sự rất muốn xoa đầu cô.
…
Ngày hôm sau là chủ nhật, hai giải thi đấu của Lâm Sơ Yến là mạt chược và “Bậc thầy nhịp điệu” có tiến triển nhanh hơn Vương Giả Vinh Diệu, đã bước vào trận chung kết.
“Tôi không muốn thi đấu nữa, tôi muốn chơi với anh Hổ.” Lâm Sơ Yến nói với Hướng Noãn.
“Không được.” Hướng Noãn kiên quyết phản đối, “Anh nói muốn giành hạng nhất mà, tôi vẫn đang chờ tiền thưởng của anh đây này.”
Lâm Sơ Yến rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác đành ngoan ngoãn ở lại trường thi đấu, sau đó thấy Hướng Noãn rời đi.
Đi cùng Hướng Noãn là Thẩm Tắc Mộc. Lúc anh ta đi ngang qua Lâm Sơ Yến, Lâm Sơ Yến nói: “Đàn anh thật thông minh.”
Thẩm Tắc Mộc cũng không vừa, vẻ mặt rất ung dung: “Như nhau.”
“Càng ngày em càng thích anh.”
Thẩm Tắc Mộc: “…” Khốn kiếp thật.
Thẩm Tắc Mộc hơi khâm phục Lâm Sơ Yến. Những lời nói buồn nôn như thế mà Lâm Sơ Yến vẫn có thể nói thản nhiên đến vậy.
….
Anh Hổ ở trong một khách sạn đắt tiền gần trường học. Ba người hẹn gặp nhau trong một quán cà phê ở tầng một của khách sạn.
Hướng Noãn nghe nói anh Hổ rất dễ xấu hổ, cho nên hôm nay cô cố ý ăn mặc bình thường như em gái nhà bên, nhìn qua đã biết là người tốt. Nhưng cô cũng rất khẩn trương, luôn cẩn thận đi sau lưng Thẩm Tắc Mộc. Đi qua đi lại không nhìn được nên cô liền vấp phải cầu thang. Thẩm Tắc Mộc dường như có mắt sau gáy, nhanh nhẹn đỡ được cô.
“Anh họ.”
Chỗ ngồi gần đó có người lên tiếng, giọng không lớn lắm.
Hướng Noãn nhìn theo hướng tiếng nói phát ra thì thấy có một chàng trai ngồi đó. Chàng trai đó có khuôn mặt khá tròn, đầu tóc vàng hoe, tóc dài che gần mắt, đang ngồi nhìn bọn họ.
Thẩm Tắc Mộc dẫn Hướng Noãn đi tới, chỉ chàng trai ngồi đó: “Em họ anh.”
Hướng Noãn không chút suy nghĩ đột nhiên cúi người: “Chào anh Hổ.”
Có phần giống bộ dạng của một thằng nhóc gặp đại ca xã hội đen.
Thẩm Tắc Mộc cạn lời. Hình như anh ta già thật rồi, không hiểu nổi cách thức theo đuổi thần tượng của giới trẻ bây giờ.
“Hai người đến từ Nhật Bản sao?” Thẩm Tắc Mộc hỏi.
Hai người bọn họ đều ngại ngùng, cùng đứng thẳng người nhìn nhau. Sau đó Hướng Noãn phát hiện, anh Hổ… đỏ mặt?
“Chào… chào em…” Thiếu niên tóc vàng nói chuyện hơi lắp bắp: “Anh tên là Trần Ứng Hổ.”
“Vâng, em biết. Em tên là Hướng Noãn.” Hướng Noãn vừa nói vừa thoải mái bắt tay anh ta.
Sau khi Trần Ứng Hổ bắt tay cô thì mặt càng đỏ hơn.
Đến lúc ba người ngồi xuống, Thẩm Tắc Mộc gọi phục vụ đưa thực đơn, nhưng mắt anh ta không dừng lại ở thực đơn mà đảo qua đảo lại giữa hai người Hướng Noãn và Trần Ứng Hổ.
Hướng Noãn phát hiện mặt Trần Ứng Hổ cực kỳ đỏ, cô cảm thấy vui vẻ, cũng không còn khẩn trương nữa, cười hỏi: “Không phải anh Hổ đang xấu hổ đấy chứ?”
“Em… em đừng hiểu lầm, anh anh, anh có bạn gái rồi.”
“Không, em không hiểu lầm, anh Hổ cũng đừng hiểu lầm…”
Thẩm Tắc Mộc không nghe nổi nữa, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn sang Trần Ứng Hổ, sau đó giải thích với Hướng Noãn: “Đừng để ý đến nó, nó giao tiếp hơi khó khăn. Trạch nam nên có chút trở ngại về vấn đề
Hướng Noãn vội vàng nói: “Anh Hổ đừng sợ, em là người tốt.”
“Ừ.”
Thẩm Tắc Mộc ôm trán, hai người này nói cái quái gì vậy?
Người phục vụ đứng bên cạnh hỏi anh ta muốn gọi gì, anh ta rất muốn tự gọi cho mình một ly thuốc độc.
Chỉ là Trần Ứng Hổ hơi khẩn trương. Anh ta là trạch nam quá lâu rồi, trừ anh chàng bán đồ và anh chàng chuyển phát nhanh thì rất ít khi nói chuyện với người lạ. Huống hồ anh chàng bán đồ và anh chàng chuyển phát nhanh thường gặp đã quen mặt nên cũng không phải người xa lạ gì nữa.
Hơn nữa cô gái này, nghe nói còn là fan của anh ta? Điều này càng khiến Trần Ứng Hổ khẩn trương hơn…
Thẩm Tắc Mộc tìm đề tài để thay đổi bầu không khí, hỏi Trần Ứng Hổ: “Bạn gái em sao rồi?”
“Rất tốt.”
Hướng Noãn nghe cũng rất tò mò, hỏi: “Bạn gái anh Hổ làm nghề gì ạ?”
“Sửa em bé.”
“Hả? Là gì cơ ạ?”
“Chính là… Sửa, em bé.”
Hướng Noãn: =.=
Cái này…. Nói chuyện chậm một chút có thể coi là giải thích sao? Giải thích như vậy thật qua loa quá đi! (⊙﹏⊙)
Thẩm Tắc Mộc nói: “Không phải các cô gái đều rất thích chơi với em bé sao, đồ chơi em bé có rất nhiều thứ, anh cũng không nhớ nổi. Bạn gái nó sửa chữa những đồ như thế, cũng may quần áo cho em bé nữa.”
Thẩm Tắc Mộc rất hiếm khi nói một hơi dài như vậy. Bình thường anh ta trầm mặc ít nói, lúc này lại nói một câu dài cho em họ, dường như đã biến thành một nhà diễn thuyết.
Hướng Noãn bừng tỉnh: “Còn có công việc như thế ạ?”
“Ừ.” Trần Ứng Hổ gật đầu.
“Lần đầu tiên em nghe nói đến công việc sửa đồ cho em bé. Bạn gái anh thật lợi hại.”
Trần Ứng Hổ cười ngại ngùng.
Hướng Noãn phát hiện Trần Ứng Hổ có đôi mắt nai. Mắt cũng không quá to, lông mi rất dài, ươn ướt nhìn khá đáng yêu.
Đáng tiếc da anh ta lại hơi ngăm đen, dưới mắt có quầng thâm, lại có nốt mụn trứng cá trên cằm… Nhìn qua chính là một thanh niên thường xuyên thức đêm, ăn uống không có quy luật.
Hướng Noãn lấy một quyển sổ và bút trong túi xách, cẩn thận nhìn Trần Ứng Hổ: “Anh Hổ kí cho em được không?”
Trần Ứng Hổ gật đầu, kí tên mình lên quyển sổ.
Thẩm Tắc Mộc biết, chữ của em họ mình rất khó nhìn, nhìn qua sẽ khiến người khác phải nghi ngờ không biết anh ta có học xong chương trình giáo dục phổ cập không. Nhưng lúc này Hướng Noãn lại mang một ánh mắt hâm mộ nhìn anh Hổ ký tên, cảm giác không đúng lắm: “Chữ kí của anh Hổ thật dễ thương, hì hì.”
Lại nữa rồi…
Thẩm Tắc Mộc lắc đầu rồi đưa thực đơn cho Hướng Noãn: “Các em chọn đi.”
Người phục vụ đã không chờ được nữa mà bỏ sang bàn khác.
Hướng Noãn chọn một ly nước trái cây, sau đó đưa thực đơn cho Trần Ứng Hổ, nói: “Anh biết không anh Hổ, thật ra cũng có một fan muốn gặp anh nhưng đáng tiếc hôm nay anh ấy không đến được.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, anh ấy cũng ở trong fanclub của anh, tên là “Nếp nhăn mũi và má của anh Hổ”, anh có ấn tượng không?”
Trần Ứng Hổ mờ mịt lắc đầu: “Không.”
“Bình thường bình thường.” Hướng Noãn gãi cổ: “Anh ấy cũng không hay nói chuyện.”
Trần Ứng Hổ sờ sờ cánh mũi mình, vẫn chưa hiểu lắm: “Anh… không có nếp nhăn mũi và má.”
Thẩm Tắc Mộc “Ồ” một tiếng, ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn hai kẻ đần: “Không phải em tên là anh Hổ sao? Trên đầu con hổ có một chữ “Vương”.”
“Đúng vậy.”
“Nếp nhăn mũi và má là hai lỗ mũi, thêm một dấu phẩy đọc là gì?”
“Bát?”
“Đọc liền thì sẽ như thế nào?”
“Vương, Bát?” (1)<
(1) Vương Bát: Đây là tiếng lóng chửi “Đồ con rùa”, trong Vương bát đản thì có thể hiểu là “Ngay cả rùa cũng giỏi hơn” hoặc “Đồ rùa rụt cổ”.<
Hướng Noãn: “…” Tên khốn Lâm Sơ Yến này.
Trần Ứng Hổ lặng lẽ nhìn Hướng Noãn, Hướng Noãn rất lúng túng, vội vàng xin lỗi: “Em xin lỗi anh Hổ, em không ngờ anh ấy sẽ làm loạn như vậy, em sẽ đá anh ấy ra ngay lập tức.”
“Không sao.” Ngược lại Trần Ứng Hổ lại cảm thấy bình thường: “Anh có rất nhiều fan xấu tính.”
Hướng Noãn cũng biết Trần Ứng Hổ có fan xấu tính. Trong Đậu Hà Lan TV, chỉ cần có danh tiếng thì sẽ có fan xấu, suốt ngày mắng chửi người khác trên kênh cộng đồng. Cô là một người quản lý phòng, nhiệm vụ chính là khiến cho những fan xấu tính này im lặng.
Hướng Noãn cảm thấy Lâm Sơ Yến thật quá đáng, trở về cô nhất định phải mắng anh mới được.
Nhưng bây giờ Lâm Sơ Yến còn đang thi đấu, đợi anh thi đấu xong vậy.
Hướng Noãn quyết định đá anh ra trước, nhất định không dễ dàng tha thứ cho người sỉ nhục anh Hổ.
Nhưng lúc cô tìm thấy Lâm Sơ Yến trên WeChat, phát hiện biệt hiệu của anh đã được sửa, đổi thành: “Cái đuôi nhỏ của anh Hổ.”
Ơ ơ ơ….
Lúc này, cô lại nghe Trần Ứng Hổ nói: “Hôm nay anh muốn đi gặp một người bạn.”
“Bạn bè gì vậy ạ?”
“Hôm nay cậu ấy thi đấu, anh muốn đến cổ vũ.” Trần Ứng Hổ thích ứng dần dần, nói năng cũng lưu loát hơn.
Hướng Noãn tò mò: “Ai vậy ạ?”
Trần Ứng Hổ: “Cậu ấy tên là Lâm Sơ Yến, học cùng trường với hai người đấy.”
Hướng Noãn: “…”
Thẩm Tắc Mộc: “…”