Sự thật chứng minh, nhân dân tệ cũng không phải là không có sơ hở để tấn công. Ván thứ hai, Sơ Yến vẫn dùng Doanh Chính như trước, tuy nhiên lại gặp phải thích khách phe bạn đánh lén điên cuồng nên chết rất thảm. Nghề nghiệp trong game của Doanh Chính là pháp sư, mặc dù so với loại máu giấy như Tiểu Kiều, năng lực tự vệ của Doanh Chính tốt hơn một chút, nhưng dù sao vẫn là nghề nghiệp yếu ớt nhất.
Hướng Noãn vốn đang chảy nước bọt với Doanh Chính, kết quả thấy mình và Sơ Yến hết lần này đến lần khác cùng đi xuống hoàng tuyền thì cô lập tức bỏ ý định này đi.
Cô lại nhớ đến những thứ công lược thường xuyên đề cập đến: Không có tướng tồi, chỉ có thao tác tồi.
Cho nên có Doanh Chính cũng không nhất định sẽ đại sát tứ phương, không có Doanh Chính cũng không nhất định sẽ thất bại, mấu chốt vẫn là ở thao tác của mình, có phải loại thích hợp với mình hay không. Có người còn có thể dùng Arthur (1)< mà hệ thống tặng đánh thẳng một đường lên Vương giả.
(1) Vua Arthur là một nhân vật có thật tại Âu Châu trung đại, được cho là người bảo hộ Anh Quốc chống lại sự xâm lăng của người Saxon đầu thế kỷ VI.<
Ván đấu kết thúc, Sơ Yến gửi lời phân tích cho Hướng Noãn: “Ván vừa rồi, đội hình không tốt.”
Hướng Noãn thầm nghĩ, rõ ràng là viện cớ.
[Sơ Yến]: Chúng ta không có tank.
Tank là chức nghiệp sẽ ngăn cản hết sát thương cho đồng đội, như một bức tường thành lớn, bảo vệ mấy đồng đội máu giấy. Mà xạ thủ và pháp sư lại cần tank bảo vệ, có thể núp ở sau mà điên cuồng xả sát thương, yên ổn trong pháo đài.
Như vậy có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Hướng Noãn cảm thấy Sơ Yến nói rất có sức thuyết phục.
[Noãn Noãn]: Thì ra là như vậy.
[Sơ Yến]: Trận sau cô đánh tank đi.
[Noãn Noãn]: Tại sao lại là tôi? =_=
[Sơ Yến]: Bởi vì cô có một ưu điểm.
[Noãn Noãn]: Hả?
[Sơ Yến]: Cô không sợ chết.
[Noãn Noãn]: …
[Noãn Noãn]: Anh có cần phải nói “tự tìm đường chết” một cách kín đáo như vậy không?
[Sơ Yến]: Cô chơi tank đi.
Hướng Noãn dao động. Cô cảm thấy rất thần kì, mặc dù nhìn qua Sơ Yến có vẻ không đáng tin cậy nhưng luôn có thể sử dụng những lý thuyết không chính đáng thuyết phục cô, đây cũng có thể là một loại tài năng.
Vì vậy cô kiểm tra lại danh sách anh hùng của mình. Trước mắt, cô có ba tank, trong đó có hai cái là hệ thống đưa: Arthur và Hạng Vũ (2)< , hai anh hùng này đều theo phong cách oai phong vạm vỡ, cách thẩm mĩ của cô một trăm lẻ tám ngàn dặm, cho nên cô từ chối.
(2) Hạng Tịch, biểu tự là Vũ, nên còn gọi là Hạng Vũ, hoặc Tây Sở Bá Vương, là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ Lưu Bang đầu thời nhà Hán.<
Còn lại là một anh hùng tên Trang Chu (3)< , giá có 888 vàng, là anh hùng có giá thấp nhất trong cửa hàng, cô mua cho đủ số lượng.
(3) Trang Tử, có tên là Mông Lại, Mông Trang hay Mông Tẩu, là một triết gia và tác gia Đạo giáo. Tên thật của ông là Trang Chu và tác phẩm của ông sau đều được gọi là Trang Tử.<
Bề ngoài Trang Chu là thiếu niên, ngồi ở trong một con cá lớn đang mơ màng ngủ, bức tranh có vẻ duy mỹ, thấy thế nào cũng không giống một lá chắn thịt. Nhưng trong sách hướng dẫn anh hùng, vai trò của Trang Chu chính xác là Tank.
Vì vậy, cô dùng Trang Chu đi cùng với Sơ Yến.
Lần này Sơ Yến không chọn Doanh Chính. Bởi vì trong đội đã có pháp sư, anh quyết định chọn anh hùng cho phù hợp với đội hình, chọn một xạ thủ.
Xạ thủ này cũng là một trong những anh hùng mà các tay mơ thích dùng nhất: Luban No.7. (4)<
(4) Luban No.7 là một nhân vật anh hùng trong Vương Giả Vinh Diệu. Nguyên mẫu của nhân vật này là kỹ sư Luban thời Xuân Thu. Thời Xuân Thu, mọi người thường gọi ông là “Lu Ban”. Ông là một kỹ sư. Sách cổ ghi lại ông từng phát minh ra nhiều vũ khí, thước cuộn cho đám thợ thủ công, ống mực, cối xay cần thiết cho việc sản xuất nông nghiệp, các loại xẻng xúc, thậm chí là thang mây dùng trong chiến tranh, các loại vũ khí lưỡi câu, móc rất mạnh.<
Luban No.7 là người máy, nhỏ bé, độ đáng yêu so với Tiểu Kiều có thể nói là không phân cao thấp. Hướng Noãn cảm thấy Sơ Yến chơi nhân vật như vậy thì rất muốn cười.
Trang Chu dù sao cũng có vật để cưỡi, cưỡi con cá chạy rất nhanh. Luban No.7 chân ngắn tất nhiên không theo kịp.
[Sơ Yến]: Chờ tôi.
[Noãn Noãn]: Được rồi. Ha ha ha….
[Sơ Yến]: ….
Chơi được mấy phút, Hướng Noãn đột nhiên có phát hiện mới.
[Noãn Noãn]: Lồng tiếng của Trang Chu thật dễ nghe.
Một lát sau…
[Sơ Yến]: Đồ mê trai.
Trên bản đồ nhỏ, hai người thấy đồng đội bị đánh hội đồng, vội vàng chạy đến tiếp viện. Hướng Noãn cưỡi cá lao vào đám người, thấy đại chiêu của mình đã sáng, liền nhấn vào đại chiêu. Đại chiêu này của Hướng Noãn đến rất kịp thời, như đưa củi sưởi ấm giữa đêm đông. Hàn Tín bị choáng váng được giải trừ ngay lập tức, còn một chút máu thì bật lên rút lui khỏi chiến trường. Hàn Tín thành công chạy trốn hình như rất cảm động.
[Lạnh lùng – Hoa nở]: Cảm ơn bạn.
Hướng Noãn thấy câu cảm ơn trên kênh đội ngũ thì trong lòng ấm áp. Mấy ngày qua chơi trò chơi, phần lớn cô gặp là những lời chửi rủa và chế giễu, tuy ngoài mặt không quan tâm nhưng trong lòng cũng khó chịu, tự trách và áy náy. Nhưng hôm nay có người cảm ơn cô.
Cảm giác này thật tuyệt vời, rất thỏa mãn, so với những lời khen về nhan sắc còn tốt hơn nhiều.
Sau khi kết thúc, kỳ tích là Hướng Noãn không chết, tank quả thật rất tốt.
Sau đó cô đáp lại lời cám ơn của Hàn Tín.
[Noãn Noãn]: Không cần khách khí. Vì nhân dân phục vụ. ( ̄▽ ̄)~
[Lạnh lùng – Hoa nở]: Cậu là nữ à?
[Noãn Noãn]: Đúng rồi, cậu là?
[Lạnh lùng – Hoa nở]: Tôi là nam :-D
[Sơ Yến]: Tán gẫu cái gì, đến đây đi.
Hai người đang nói chuyện phiếm thì bất ngờ bị một câu của Sơ Yến cắt ngang.
Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, vừa rồi Luban No.7 nhỏ của Sơ Yến bị ba tên đại hán bao vây, lúc này đang run lẩy bẩy núp trong bụi cỏ phía sau tháp phòng ngự. Tuy đã thoát thân thành công nhưng ba tên đại hán kia vẫn nhìn chằm chằm không chịu đi.
Hướng Noãn vội vàng quay đầu cá đi về phía anh, gửi cho anh một tin nhắn.
[Noãn Noãn]: Tới đây
[Sơ Yến]: …
Lạnh lùng – Hoa nở rõ ràng không lạnh lùng giống như ID của anh ta, lại còn nói chuyện với Noãn Noãn.
[Lạnh lùng – Hoa nở]: Lát nữa cùng chơi chứ, Trang Chu? Tôi cần một Tank tốt. :-D
Tank tốt!
Ha ha ha… Hướng Noãn hồi hộp.
[Noãn Noãn]: Được thôi.
[Lạnh lùng – Hoa nở]: Đánh xong ván này chúng ta thêm bạn đi.
[Noãn Noãn]: Được được.
Đột nhiên Sơ Yến rớt mạng. Rớt khoảng 2 phút, lại lên lần nữa. Anh còn khách khí nói lời xin lỗi trên kênh đồng đội.
[Sơ Yến]: Xin lỗi, vừa nhận được cuộc điện thoại.
[Noãn Noãn]: Không sao không sao.
[Sơ Yến]: Noãn Noãn.
[Noãn Noãn]: Hả?
Hướng Noãn cảm thấy thật bất ngờ. Sơ Yến rất ít khi gọi cô nghiêm trang như vậy, cho đến bây giờ có chuyện gì toàn nói thẳng.
[Sơ Yến]: Vừa rồi bạn gái cũ của cậu gọi điện đến cho tôi, hỏi có phải cậu bỏ rơi cô ấy rồi không?
Hướng Noãn thấy dòng chữ của anh, đầu đầy dấu hỏi, cô vừa muốn hỏi Sơ Yến đang trúng tà gì vậy, nhưng tốc độ gõ chữ của anh như bay, không đợi cô nói chuyện, anh lại gõ một hàng chữ.
[Sơ Yến]: Cô ấy vẫn chưa biết cậu đã dọn đến sống chung với anh Hải.
[Noãn Noãn]: … Cái khỉ gì vậy? Rốt cuộc anh đang nói gì thế?
Hướng Noãn nhìn Sơ Yến đánh ra mấy hàng chữ, hai câu ngắn ngủi, lượng tin tức lại quá lớn, hoàn toàn là một tin tức hấp dẫn. Cô rất khiếp sợ, không hiểu tại sao Sơ Yến đột nhiên lại dở hơi đến thế, như người thần kinh chạy ra biểu diễn vậy. Rốt cuộc cái này là cái gì?
Nhưng mà trước mắt đồng đội đang chờ cô đến chiến đấu, cho nên tạm thời Hướng Noãn không kéo dài chuyện này với anh.
Sau đó, kênh đội ngũ lập tức yên lặng. Yên lặng một cách lúng túng.
Hướng Noãn vừa cứu Lạnh lùng – Hoa nở một lần, nhưng này anh ta không nói cảm ơn với cô. Không nói gì cả.
Bầu không khí thật là… Lúng túng.
Sau khi trò chơi kết thúc, Hướng Noãn nói với Sơ Yến: “Anh làm cái trò gì vậy?”
[Sơ Yến]: Ngu ngốc.
[Noãn Noãn]: Dựa vào cái gì mà nói tôi ngu ngốc. Anh mới ngu ngốc. Đồ thần kinh!
[Sơ Yến]: Tên đó thấy cô là con gái nên mới nảy sinh ý đồ với cô. Cô có thể suy nghĩ đến động cơ của người ta không?
[Noãn Noãn]: Chắc không đến nỗi như vậy đâu….
[Sơ Yến]: Tôi hiểu con trai hơn cô.
[Noãn Noãn]: Không phải vì tôi chơi tốt à?
[Sơ Yến]: Ồ!
Một chữ “Ồ”, lực giễu cợt tăng lên level max.
Hướng Noãn hơi không vui, cô không để ý đến anh nữa. Thấy có lời mời kết bạn, là Lạnh lùng – Hoa nở chủ động kết bạn với cô.
Hướng Noãn đột nhiên phấn chấn, vội vàng nói với Sơ Yến: “Anh nhìn đi anh nhìn đi, người ta thêm tôi này. Căn bản người ta không hề quan tâm đến giới tính, không nhỏ mọn giống như anh.”
[Sơ Yến]: Chúc hai người trò chuyện vui vẻ.
[Noãn Noãn]: Hừ hừ. o( ̄ヘ ̄o#)
Hướng Noãn vừa đồng ý kết bạn, Lạnh lùng – Hoa nở đã nói.
[Lạnh lùng – Hoa nở]: Chết đi thằng gay! Ngu! Thằng lừa gạt! Cút đi!
Hướng Noãn bỗng dưng bị người khác mắng như vậy, lòng chùng xuống, tức giận gõ phím trả lời anh ta: “Mặc dù tôi không muốn làm bạn với cậu, nhưng tôi phải giải thích một chút, tôi không lừa gạt cậu.”
Lời này không gửi được bởi vì đối phương đã xóa cô khỏi danh sách bạn bè.
Cô cảm thấy mình bị nội thương rất nặng.
Mở khung nói chuyện với Sơ Yến ra, Hướng Noãn nhìn câu nói: “Chúc hai người nói chuyện vui vẻ.”, trong đầu nghĩ, có phải Sơ Yến đã dự đoán trước được kết quả thế này không?
Cô yếu ớt gửi cho Sơ Yến một tin nhắn: “Được rồi, anh đúng.”
[Sơ Yến]: Xem WeChat đi.
Mở WeChat, Sơ Yến gửi cho cô một tấm ảnh.
Tấm ảnh… Một người đang vuốt ve đầu một con chó Husky.
[Noãn Noãn]: Này này đồ quá đáng…
[Sơ Yến]: Ngu ngốc.
[Noãn Noãn]: Anh ngu anh ngu anh ngu…
[Sơ Yến]: Trước kia cô đã từng chơi trò nào rồi?
[Noãn Noãn]: Trước kia tôi chơi Kỳ Tích Noãn Noãn toàn là con gái, người khác đều gọi tôi là chị.
[Sơ Yến]: Lợi hại lắm à?
[Noãn Noãn]: Đúng rồi. Tôi là lão đại của một công hội.
[Sơ Yến]: Sao lại được làm vậy?
[Noãn Noãn]: Nạp nhiều tiền là được.
[Sơ Yến]: …
Hướng Noãn hơi ngượng ngùng, suy nghĩ một chút mới nói: “Anh xem, anh là hố game, tôi cũng vậy, chúng ta đừng chê bai nhau nữa được không?”
[Sơ Yến]: Được rồi.
Hướng Noãn nhìn hai chữ Sơ Yến gửi, nháy mắt một cái, hỏi anh: “Vậy sao anh lại chơi với tôi? Cũng vì tôi là con gái à?”
[Sơ Yến]: Không phải. Tôi không đói khát như vậy.
[Noãn Noãn]: Vậy sao?
[Sơ Yến]: Tôi có rất nhiều người theo đuổi.
[Noãn Noãn]: Thật trùng hợp… Tôi cũng vậy.
Thật sao?… Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
Mình hiền lành như vậy, không vạch trần anh ấy/cô ấy là được… Bọn họ lại không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.