Chuyển ngữ: Ly Tâm
Beta: Mạc Y Phi
Sáng sớm khi Dương Nhân bước ra cửa đi học thì lại nhìn thấy Thẩm Tắc Mộc, vẫn là tư thế đó ở vị trí đó, điểm khác biệt là hôm nay là đã đổi sang một chiếc quần đùi màu nhạt, phần lông ở bụng dưới càng hiện rõ hơn.
Hai người một trên một dưới, nhìn nhau qua song cửa sổ. Dáng người anh đẹp quá đi, Dương Nhân cảm thấy đây đúng là phúc lợi trời ban cho cô, nên nhìn nhiều thêm tí nữa. Dù sao nhìn thêm một tí cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Lúc học xong quay trở về, trong giỏ xe cô có thêm một lẵng hoa tươi.
“Ai tặng vậy?” Thẩm Tắc Mộc hỏi.
“Tự mua đấy.” Dương Nhân cắm hoa vào bình.
Cô tưởng Thẩm Tắc Mộc sẽ hỏi chuyện đêm qua, về việc học của cô, về cuốn Bí Kíp của anh.
Nhưng mà suốt cả ngày, anh cũng không đề cập một từ nào, cứ như thể bị mất ký ức vậy.
Dương Nhân khá bất ngờ, nghĩ lại, cảm thấy như vậy mới đúng là Thẩm Tắc Mộc.
Vài ngày nữa trôi qua, Dương Nhân mua nước hoa nam mà cô đã từng hứa trước đó, tự tay cầm qua tặng Thẩm Tắc Mộc, dáng vẻ cực kỳ phong độ.
Thẩm Tắc Mộc nhìn túi xách, hỏi Dương Nhân: “Tại sao ông chủ lại tặng nước hoa cho cậu?”
“Anh ta muốn tán tôi.”
Thẩm Tắc Mộc đưa tay cầm túi giấy, yên lặng chăm chú nhìn cô.
Dương Nhân cảm thấy cô giống như đang tự đào hố cho mình. Ông chủ tặng nước hoa là vì muốn tán cô, thế cô tặng nước hoa cho Thẩm Tắc Mộc thì sao? Cũng là vì muốn tán anh ư?
Cô hơi xấu hổ, che miệng ho vài tiếng, nói: “Cậu, cậu đừng hiểu nhầm… Còn không thì cậu trả lại tôi đi.” Nói xong, cô chìa tay muốn lấy lại túi giấy.
Thẩm Tắc Mộc nhẹ nhàng thu túi giấy về, tay cô liền rơi vào khoảng không.
“Không hiểu nhầm.” Anh nói.
Ngày hôm sau, chẳng biết vì sao chuyện huấn luyện viên Dương tặng quà cho chuyên gia số liệu Thẩm lại bị đội viên biết được.
Dưa méo nhỏ nói với Dương Nhân: “Huấn luyện viên Dương, chúng em cũng muốn.”
Từ khi chuyên gia Thẩm vào đây, huấn luyện viên Dương càng ngày càng trở nên nữ tính, tính khí cũng càng ngày càng tốt, các đội viên được nuông chiều đến nỗi hơi hư hỏng, dám đưa ra yêu cầu với cô.
Dương Nhân hỏi: “Các cậu muốn gì?”
“Chúng em cố gắng tập luyện như vậy, huấn luyện viên Dương không thưởng cho chúng em sao?”
“Thưởng chứ, muốn thưởng gì?”
Buổi trưa, Dương Nhân mua một quả dưa hấu to. Quả dưa hấu to đến nỗi dùng dao gọt hoa quả bình thường cũng không cắt được, cô đành phải lấy dao thái lớn bằng sắt rèn màu đen trong nhà bếp ra rửa sạch, rồi thành thạo chia năm xẻ bảy, lạch cạch… Cắt dưa cho đội viên ăn.
Đây chính là phần thưởng của huấn luyện viên Dương.
Lúc các đội viên ăn dưa tất cả đều yên lặng, giống như một đám cừu non sợ hãi.
Ăn dưa xong, dưa méo nhỏ lén nói với Thẩm Tắc Mộc: “Huấn luyện viên Dương chỉ đối xử tốt với mình anh.”
…
Mấy ngày nữa lại trôi qua, Thẩm Tắc Mộc đặt một cái hộp giấy lên bàn cô.
Hộp là của Thuận Phong, phía trên có dán tờ ghi chú nhỏ. Dương Nhân hơi tò mò, cúi đầu nhìn lướt qua tin nhắn trên tờ ghi chú, được gửi đến từ thành phố Cư Nguyên, người nhận là Thẩm Tắc Mộc.
Hoá ra Thẩm Tắc Mộc là người thành phố Cư Nguyên.
“Đây là cái gì vậy?” Cô chỉ vào hộp hỏi.
“Tặng cậu.”
“Người nhận là cậu mà.”
“Ừ, cho cậu.”
“Bày đặt thần bí.” Dương Nhân nhếch khoé môi, tìm kéo cắt hộp giấy.
Hộp giấy được gói rất đẹp, bên trong đặc biệt làm thêm lớp chống thấm, xem ra người gửi hộp này rất cẩn thận. Dương Nhân vừa cắt vừa hỏi, “Là người nhà cậu gửi đến à?”
“Ừ.”
Cô bóc lớp chống thấm ra, nhìn thấy sách và vở ghi chép cũ được đặt ngay ngắn bên trong.
Sách là sách giáo khoa vật lý và số học, vở ghi chép là nội dung đồng bộ với sách, bên trong là nét chữ cứng cáp quen thuộc.
Là chữ của anh.
Sách và vở ghi chép đều rất cũ, giấy đã hơi ngả sang màu vàng nhạt nhưng vẫn sạch sẽ chỉnh chu.
Dương Nhân cúi đầu lật ra xem, cổ họng như thể nghẹn phải vật gì đó.
Thẩm Tắc Mộc nói: “Nếu cậu chỉ muốn thi lấy bằng thôi, có lẽ cũng không cần dùng đến những thứ này; còn nếu muốn học tốt chuyên ngành này thì cần bổ túc nền tảng trước.”
Dương Nhân gật đầu, hít một thật sâu rồi khẽ đáp: “Cảm ơn cậu. Tôi sẽ xem cẩn thận.”
“Không cần cảm ơn, có gì không hiểu cứ hỏi tôi.”
Dương Nhân kìm nén sự háo hức, bỗng ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn anh, khẽ gọi: “Thẩm Tắc Mộc.”
“Hửm?”
“Có ai nói với cậu là thực ra cậu rất ấm áp chưa?”
“Chưa.”
Dương Nhân thầm nghĩ, đó là bởi vì ánh mắt người khác không tốt.
…
Buổi tối Dương Nhân nhận được tin nhắn của Hướng Noãn, Hướng Noãn nói Lâm Sơ Yến kiếm được vé lễ hội eSport, hỏi Dương Nhân có muốn đi không.
Lễ hội eSport lần này tổ chức ở thành phố Nam Sơn, đến lúc đó sẽ có những hoạt động, triển lãm, cổ động Gaming, vân vân... Còn có thi đấu biểu diễn, tóm lại là rất náo nhiệt.
Dương Nhân hỏi Hướng Noãn: "Có mấy vé thế?"
[Hướng Noãn]: Tổng cộng có bốn vé.
[Dương Nhân]: Anh Hổ có đi không?
[Hướng Noãn]: Anh Hổ có vé riêng rồi. Có điều anh ấy không muốn đi chung với chúng ta đâu.
[Dương Nhân]: Tại sao vậy?
[Hướng Noãn]: Anh ấy nói không muốn nhìn thấy em với Lâm Sơ Yến. T^T
Dương Nhân hiểu rõ. Nói thật thì bình thường chẳng chó độc thân nào muốn nhìn thấy cặp đôi này, Trần Ứng Hổ có thể kiên trì lâu như vậy đã được coi như là yêu thương vô cùng rồi.
[Hướng Noãn]: À, đúng rồi, chúng ta còn thừa một vé. Em muốn hỏi đàn anh Thẩm thử, nhưng Lâm Sơ Yến không cho em hỏi, anh ấy muốn nhờ chị hỏi.
[Dương Nhân]: Vậy để chị hỏi cậu ấy.
[Hướng Noãn]: Được ạ, tốt nhất đừng nên lãng phí.
Dương Nhân hơi thắc mắc tại sao Lâm Sơ Yến lại nhờ cô hỏi Thẩm Tắc Mộc, chẳng lẽ cậu ta phát hiện ra gì rồi? Tên nhóc đó quá nhạy cảm, có gắn ra-đa à?
Cô lên tầng gõ cửa phòng Thẩm Tắc Mộc.
Thẩm Tắc Mộc vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, ngay cả mắt dường như vẫn còn nhuốm chút nước. Lúc anh đứng ở cửa nhìn cô, Dương Nhân cảm thấy người này quả thực là một cái bình xịt hormone di động, chỉ một ánh mắt đã làm tim cô đập loạn cả lên.
“Lễ hội eSport thứ bảy tới, cậu đi không? Có vé này.”
“Cậu đi à?”
“Đúng vậy, còn có Hướng Noãn và Lâm Sơ Yến.”
“Ừ.”
Dương Nhân ở chung với anh cũng lâu rồi, cơ bản có thể dựa vào sự khác biệt về ngữ cảnh và giọng điệu để hiểu được ý nghĩa của từ “Ừ”. Từ “Ừ” ở đây ý nói