Việc nhà việc nước không thể vẹn cả đôi đường, những con chữ dễ hiểu biết bao nhưng hàm chứa trong nó là sức nặng ngàn cân của tính mệnh cùng với vô vàn đắng cay và kiên định.
Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai im lặng, trong lầm thầm cười giễu một tiếng, cái em ấy nghĩ là hiện tại còn cái anh suy tính lại là tương lai, ngay từ đầu đã khác biệt, sao có thể đến với nhau.
“Anh không phải là nửa kia của em đâu, nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Cận Thời Xuyên đứng dậy bình thản nói xong câu đó, quay người lại thấy y tá mang chai truyền dịch vào, anh gật đầu chào cô ấy rồi nghiêng người tránh.
Cô y tá trẻ đỏ ửng đôi gò má, giọng nói giả tạo: “Chào đồng chí, hết giờ thăm bệnh rồi, anh là người chăm bệnh nhân hay là…”
“Tôi đi giờ đây.” Giọng nói trầm ấm của Cận Thời Xuyên vang lên trong không gian yên tĩnh nghe như tiếng đàn xen-lô.
Cô y tá gật đầu lia lịa, không vội đổi chai truyền dịch cho Từ Lai mà nhìn chăm chăm anh lính đẹp trai, như thể sợ chỉ không nhìn một chút thì người ta sẽ biến mất ngay ấy.
Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai, em ấy cũng đang nhìn anh. Anh mỉm cười, trao cho cô một ánh mắt vỗ về rồi đi thẳng ra cửa.
Bất ngờ, sau lưng bỗng có một giọng nói khản đặc đưa vào tai Cận Thời Xuyên: “Là “lấy thân báo quốc, khó lòng hứa hẹn” à, nhưng anh không phải Thái Ngạc, em cũng đâu phải Tiểu Phụng Tiên.”
Cận Thời Xuyên dừng bước, không quay đầu lại, đôi chân dài sải một bước, người đã biến mất ngoài cửa.
Gió đêm nhè nhẹ ngoài cửa sổ lay động tấm rèm đung đưa, không gian yên lặng như tờ.
Cô y tá trẻ đứng trân trối trước giường bệnh, lúng túng không biết nói gì! Ngại quá! Biết làm sao đây!
Cô cảm thấy vừa rồi mình đúng là một cái bóng đèn cao áp. Dù làm việc ở bệnh viện, đã nhìn thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ, quen với cảnh sinh ly tử biệt, lòng người ấm lạnh, nhưng mà, tình huống kiểu này, đây là lần đầu tiên.
Đáng lẽ nên là anh lính đẹp trai nổi giận, em gái xinh xắn khóc lóc.
Thế mà hai người này lại quá bình tĩnh, như một mặt hồ yên ả không gợn sóng, càng như vậy càng khiến cô cảm thấy mình như một hòn đá nhỏ thình lình lao vào hồ nước, lúng túng chết đi được.
“Chị y tá định thay chai truyền ạ?” Từ Lai cắt đứt mớ suy nghĩ lộn xộn của cô y tá trẻ.
Cô y ta vội vàng đi thay chai truyền dịch, thấy khuôn mặt từ Lai trắng bệch, không có màu máu bèn hỏi: “Chuyện đó, cô không sao chứ?”
Từ Lai cười nhạt: “Tôi giống có chuyện gì à?”
“Ý tôi là tâm trạng cô ổn chứ?” Cô y tá trẻ sửa lại cách dùng từ.
“Tôi đâu yếu đuối đến vậy.”
Cô y tá gật đầu: “Vậy cô nghỉ ngơi đi.”
“Cảm ơn.” Từ Lai lịch sự nói.
Sau khi cửa được người ở ngoài đóng lại, Từ Lai cầm điện thoại để trên tủ đầu giường lên, nhập số điện thoại của Cận Thời Xuyên, soạn một tin nhắn viết đi viết lại mãi, cuối cùng không gửi.
Cô trả điện thoại về chỗ cũ, nằm xuống, tắt đèn, nhắm mắt, đi ngủ.
Trằn trọc trở mình suốt cả đêm, cô mơ màng biết là y tá tới rồi sau đó căn phòng lại tối thui.
Cho đến khi các vì sao lặn dần, trời tang tảng sáng, cô mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say.
Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ hắt vào phòng, bên cạnh có tiếng đàn ông nói chuyện. Từ Lai hé mắt, nghiêng đầu nhìn. Có bóng lưng một người đàn ông đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.
Anh ta quay đầu lại thấy người bệnh nằm trên giường đang mở mắt, lập tức nở nụ cười tươi rói, nói với người ở đầu bên kia: “Chị dâu tỉnh rồi.”
“Muốn ăn đòn đấy à?” Cận Thời Xuyên đang trên thao trường, tay trái ngoắc vào dây đai lưng bộ đội, tay phải cầm điện thoại, lạnh lùng bảo: “Đừng gọi bừa.”
Lục Phương Kỳ cười: “Rồi, rồi, biết rồi.”
Lục Phương Kỳ cúp máy, nhìn cái điện thoại trong tay cười khổ. Không lo lắng thì hôm qua đã chẳng nửa đêm nửa hôm gọi điện bảo anh sáng nay đi mua bữa sáng đem đến bệnh viện, còn giả bộ cái gì nữa chứ.
“Xin chào, còn nhớ tôi không?” Lục Phương Kỳ cất di động vào túi quần, lại gần giường bệnh nhìn Từ Lai, quả thực là rất đẹp, chẳng trách anh Xuyên cũng phải đối xử khác hẳn.
Từ Lai gật đầu: “Nếu tôi không nhớ nhầm thì anh là chính trị viên đại đội đặc biệt.”
Được người đẹp nhớ thật là vui, không uổng công anh ta dậy sớm đi ra mãi Ngô Hiên mua đồ ăn sáng.
“Tôi là Lục Phương Kỳ, anh em nối khố với anh Xuyên.” Lục Phương Kỳ tự giới thiệu.
“Ồ.” Hôm nay, tinh thần Từ Lai khá hơn nhiều. Cô ngồi dậy, hỏi Lục Phương Kỳ: “Cận đại ca bảo anh đến à?”
Lục Phương Kỳ vừa lấy hộp giữ nhiệt đựng cháo ra vừa đáp: “Đúng hôm tôi được nghỉ, anh Xuyên bảo tôi đến coi cô thế nào, có cần gì thì cứ nói với tôi.”
“Không cần gì cả, tôi biết Cận đại ca đang phải huấn luyện nên không rảnh.” Từ Lai bình thản nói.
“Sao cô biết?” Lục Phương Kỳ ngừng tay, nhìn sang Từ Lai.
Thật ra, vấn đề này anh ta thắc mắc đã lâu. Vì sao cô gái này nằm viện, anh Xuyên lại gọi điện cho anh ta? Nếu đoán là giữa anh Xuyên và cô gái này có gì gì đó thì kiểu gì rồi chẳng thế, anh ta gọi là chị dâu cũng đâu có gì sai phải không? Nhưng nghe ý anh Xuyên thì chuyện lại không như vậy, tại sao chứ? Chuyện này là sao đây?
Từ Lai vô tư nhìn Lục Phương Kỳ: “Anh ấy không nói cho anh biết là lần huấn luyện đặc biệt này, tôi cũng có tham gia à?”
Lục Phương Kỳ giật nảy mình, ù ù cạc cạc, lắc đầu: “Tôi chẳng biết gì cả.”
“Ồ, thế à.” Từ Lai nói rất bình thường nhưng chẳng hiểu sao anh ta lại thấy có vẻ như là châm biếm nhỉ?
Lục Phương Kỳ đưa cháo cho Từ Lai, cười hỏi: “Vậy thực ra giữa cô và anh Xuyên có chuyện gì thế?”
Từ Lai nhận cháo, ăn một thìa rồi nói nhẹ bẫng: “Tôi đang theo đuổi anh ấy.”
“Cô thật là thẳng thắn.” Lục Phương Kỳ thiếu chút nữa là cắn phải lưỡi.
“Cũng chẳng có gì phải mất mặt cả, anh ấy cũng biết rồi.” Từ Lai tiếp tục ăn cháo, quả là đói.
“Vậy anh Xuyên bảo sao?”
“Bảo tôi suy nghĩ cho kỹ.” Từ Lai dừng ăn, nhìn sang Lục Phương Kỳ, hồi tưởng lại cảnh tượng tối qua anh nghiêm túc thế nào rồi bật cười, “Anh ấy bảo việc nước không thể vẹn cả đôi đường.”
Lục Phương Kỳ bật cười, cái câu này thật đậm chất Cận Thời Xuyên! Chỉ là, ờm, anh đánh hơi được mùi gì đó sai sai.
“Vậy cô nghĩ sao?” Lục Phương Kỳ hỏi.
“Tôi bảo với anh ấy tôi không phải là Tiểu Phụng Tiên, anh ấy không phải là Thái Ngạc, sao phải nghĩ nhiều!”
“Phục cô rồi.”
Lục Phương Kỳ không thể không thấy nể cô gái này. Mặc dù anh Xuyên nhà anh ta chẳng thiếu con gái theo đuổi nhưng em gái này là người duy nhất có thể khiến anh Xuyên quan tâm ngược lại.
Hơn nữa, tính cách cô gái này cũng được ra phết, vụ này xem ra rất có khả năng đây.
“Tôi ủng hộ cô.” Lục Phương Kỳ đột nhiên hùng hồn nói, coi như là anh ta đã công nhận bà chị dâu này.
Giờ đến phiên Từ Lai nở nụ cười: “Vậy thì cám ơn anh.”
Lục Phương Kỳ càng ngày càng thích cô gái này. Nói sao nhỉ? Có lúc thấy cô nàng thanh thanh như hương cúc, có đôi khi lại thấy cô nàng nồng nàn như hoa hồng, quá xứng đôi với anh Xuyên của anh ta, càng nhìn càng thấy vừa ý.
“Nói cho cô biết một chuyện nhé.”
“Chuyện gì?”
“Anh Xuyên từ trước đến nay chưa từng để mắt đến cô gái nào đâu, càng chớ nói
gì đến chủ độ quan tâm. Thế mà anh ấy đã nhờ tôi đến thăm cô đấy, có thể thấy rõ ràng địa vị của cô trong lòng anh ấy không hề tầm thường.”
“Thật à?”
“Tin tôi đi, không sai đâu.” Lục Phương Kỳ làm động tác tay cổ vũ, “Cố lên!”
“Mong được như anh bảo.”
“Không có gì, ấy, chị dâu, há cảo tôm này không tồi, nếm thử mà xem…”
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ…”
Lục Phương Kỳ vốn định ở lại chăm Từ Lai nhưng Từ Lai thấy chẳng mấy khi anh ta mới được một ngày nghĩ, sao có thể lãng phí ngồi ở đây nên nhất quyết bảo anh ta về, còn mình không sao rồi, sẽ đi làm thủ tục ra viện.
Anh ta không lay chuyển được Từ Lai, đành đưa cho cô số điện thoại, dặn có chuyện gì nhất định phải gọi. Từ Lai ra dấu bằng tay tỏ ý mình khỏe, thế là Lục Phương Kỳ mới chịu về.
Người về được một tẹo thì Từ Lai gọi điện thoại cho Tô An Hi, nhờ bà ấy mua cho mình một bộ đồ để thay. Thế mà đến là hay, có cả một đám người kéo đến.
Chỉ là một phòng bệnh bình thường, vậy mà y tá cứ lượn qua lượn lại suốt. Từ Lai nhìn ba người đàn ông ngồi trước giường, thầm than thở, đúng là tai họa!
“Tô An Hi, em hay nhỉ, người ở ngay trong bệnh viện của em mà em chẳng biết gì cả.” Hàn Phóng mở miệng trách.
Tô An Hi đáp khinh khỉnh: “Rảnh quá hết chuyện làm thì đi bắt trộm đi, đến đây làm gì?”
Hàn Phóng dở khóc dở cười: “Haiz, xem ra các anh em bình thường chiều em quá rồi, đồ xấu tính.”
Tần Thụy vỗ vai Hàn Phóng: “Hai con bé này đều là diện các ông không thể trêu vào đâu, ông nói bớt bớt đi mấy câu đi.”
“Rồi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Hàn Phóng cười với Từ Lai, vẫn là Lai Lai ngoan hơn.
Tô An Hi đưa cái túi đồ xa xỉ cho Từ Lai: “Bà gọi điện tới đúng lúc tôi đang ăn cơm với Hoắc Nham Tông và mọi người, đồ là do anh ấy mua ở trung tâm thương mại đấy, ghi sổ cho anh ấy nhé.”
Từ Lai cười với ba người đàn ông rồi lấy đồ trong túi ra. Là một chiếc váy liền thân vai trần bằng ren màu vàng nhạt. Tô An Hi lấy tiếp một hộp giầy từ một cái túi khác ra, là giầy cao gót đồng màu với chiếc váy, rất ăn khớp.
Có điều nó lại đâm khó cho Từ Lai rồi, sao mặc cái này quay về doanh trại được đây?
“Tôi bảo bà mang cho tôi một bộ đồ bình thường, bà mua đồ cho tôi đi biểu diễn thời trang hay đi dự tiệc đấy hả?” Từ Lai chỉ có thể lên án Tô An Hi.
Tô An Hi cãi: “Đồ bình thường của bà toàn là áo phông quần soóc với áo phông quần dài. Chẳng mấy khi hôm nay có người trả tiền giúp, tất nhiên phải chọn cái đẹp nhất cho bà rồi.”
Từ Lai dở khóc dở cười nhìn sang Hoắc Nham Tông: “Anh Nham Tông, thế mà anh cũng chịu.”
“Chẳng có lý do gì không chịu cả.” Hoắc Nham Tông cười nhạt.
Từ Lai lại chuyển sang nhìn Tần Thụy. Tần Thụy vội nói: “Đừng hỏi anh, anh thấy quần áo phụ nữ các em thật là rắc rối, rõ ràng trông chúng đều giống nhau mà còn mua hết bộ này đến bộ khác.”
Từ Lai không còn gì để nói. Đây chính là gã đàn ông đực rựa điển hình.
“Em đi thay đồ.” Từ Lai không thể làm gì khác hơn là xách đồ vào nhà vệ sinh.
Trong túi còn có một chiếc túi con, cô lấy ra, là một chiếc áo ngực không dây ren trắng, cô thở dài, Tô An Hi, bà đúng là chị em cây khế.
Cô thay xong đi ra thì trong phòng chỉ còn lại mỗi Hoắc Nham Tông. Anh chăm chú ngắm Từ Lai rồi một lát sau mới nở nụ cười: “Rất đẹp mắt.”
“Đồ quý thế này ai mặc chẳng đẹp ạ.” Từ Lai dừng lại rồi hỏi tiếp: “Mọi người đâu cả rồi?”
“Đi làm thủ tục ra viện cho em rồi.” Hoắc Nham Tông trả lời.
Từ Lai gật đầu, đi thu dọn đồ đạc. Hoắc Nham Tông kéo cô sang một bên, khom lưng giúp cô gấp quần áo.
Một người đàn ông đĩnh đạc đứng cạnh giường bệnh làm một công việc bình thường của phụ nữ, rất lạ lùng, cũng rất đẹp mắt.
“Về sau ai gả được cho anh Nham Tông nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Từ Lai trêu.
Hoắc Nham Tông dừng tay rồi lại tiếp tục làm, ngoài miệng thì hỏi: “Hôm trước gọi điện em vẫn còn khỏe, sao mới đó đã phải vào viện rồi?”
“Chắc là không quen khí hậu ạ, năm nay em vẫn chưa bị sốt lần nào, lần này là lần đầu đó.”
“Logic kiểu gì thế.” Hoắc Nham Tông thu dọn xong xuôi, quay lại hỏi Từ Lai, “Lát nữa em về nhà chứ?”
Từ Lai lắc đầu: “Quay về doanh trại ạ.”
“Chỗ huấn luyện chó tìm kiếm cứu nạn lần trước em bảo đó hả?”
“Vâng, chỗ đó.”
“Vậy anh chở em về.”
“Em có thể nói không cần không?”
“Em thấy thế nào?”
“Thôi được rồi.”
…
Dưới cái nắng ban trưa, tất cả mọi người đang tập luyện, mồ hôi đổ như mưa, bất ngờ, mọi người đồng loạt bị một cảnh tượng thu hút sự chú ý.
Cách đó không xa, một nam một nữ, nam mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, vóc người cao to, đẹp trai cỡ hễ từng gặp thì chắc chắn không thể quên được, đang nhìn sang cô gái đi bên cạnh.
Cô gái kia tình cờ là mục tiêu mà cả người lẫn chó đều nhìn chằm chằm. Một chiếc váy vai trần liền thân ôm sát, chân váy vừa đúng đến đầu gối, dưới làn váy là đôi chân dài trắng muốt, thẳng tắp rất hút mắt, đi một đôi giầy cao gót càng thêm phần thanh tao.
Khỉ thật, hoàng tử, công chúa ở đâu ra vậy?
Nhìn kỹ thêm một chút, có người không nhịn được buột miệng kêu lên: “Đó chẳng phải là Cô giáo Từ sao? Người đàn ông đi bên cạnh chắc là bạn trai nhỉ?”
Vẻ mặt Cận Thời Xuyên không chút thay đổi, thấy đôi nam nữ dường như còn vừa đi vừa nói nói cười cười. Anh lén cởi dây dắt xích cho Bình An.
“Bình An, lên.”
Tác giả có lời muốn nói:
Xuyên Ca của chúng ta thật… không hổ danh là… vua… ghen tuông!
Truyện này không có nam nữ nham hiểm, đi theo hướng ấm áp. Anh Nham Tông cũng sẽ được Lão Lộ thiết kế cho gặp được một cô gái tốt!
Chú thích:
*Đàn xen-lô: là một nhạc cụ tương đối giống đàn vi-ô-lông nhưng to hơn và thường được trình diễn bằng cách nhạc công ngồi trên ghế, kẹp đàn giữa hai chân. Tiếng đàn xen-lô theo t thì trầm và vang hơn tiếng của vi-ô-lông.