Từ Lai tròn mắt đứng ngây ra tại chỗ. Cận Thời Xuyên thấy cô không bắt kịp mình bèn xoay người lại nhìn. Dưới ánh đèn vàng, gương mặt xinh đẹp của cô nàng như tỏa sáng, xem chừng đang suy nghĩ điều gì đó.
“Này.” Cận Thời Xuyên chỉ tay xuống dưới chân Từ Lai, giọng nói thản nhiên, “Ếch kìa.”
Đôi mắt mơ màng của Từ Lai lập tức trở nên cảnh giác, lập tức lao đến chỗ Cận Thời Xuyên, ôm cánh tay chắc như sắt thép của anh, nhắm tịt mắt lại.
“Đâu? Ở đâu?”
Một lát sau, trên đỉnh đầu có tiếng cười khẽ. Từ Lai he hé mắt ra nhìn, làm gì có con ếch nào, đến tiếng gió thổi còn chẳng có.
Cô nghển cổ lên lườm Cận Thời Xuyên, nghiến răng nghiến lợi: “Anh dám trêu em hả?”
Cận Thời Xuyên gật đầu, đưa tay xoa đầu Từ Lai: “Ừ, đi thôi.”
Từ Lai thả tay Cận Thời Xuyên ra cào lại tóc, cười hờn giận: “Tưởng em là Bình An đấy à?”
“Bình An nghe lời hơn em nhiều.” Cận Thời Xuyên nói xong xoay người đi trước.
“Cận đại ca, gần đây có phải anh cho Bình An uống thuốc mất trí nhớ không hả?”
“Gì?”
“Chứ không sao nó lại không nghe lệnh của em nữa?”
“Vậy em phải tự kiểm điểm lại mình thôi.”
“…” tell me why?
Về đến ký túc xá, Từ Lai đi tắm rửa trước rồi bê chậu quần áo đi giặt, kết quả là chai đựng nước giặt quần áo chưa đóng nắp, cô thò tay lên lấy, nhưng tay trơn nên cầm không chắc, làm rơi đổ kềnh ra sàn.
Cô cúi xuống nhặt, chống một tay vào bồn rửa, nào ngờ chống nhầm vào chậu quần áo, cái chậu rơi tiếp xuống đất kêu loảng xoảng.
Từ Lai xoa gáy, cúi người nhặt quần áo văng ra bỏ vào chậu, kiểm tra chai nước giặt, bị đổ hết sạch rồi.
Cô thở dài, cầm cái chai đi ra ngoài.
Cận Thời Xuyên vừa mới tắm xong liền nghe thấy tiếng động trên lầu, không biết là có chuyện gì xảy ra nên vắt khăn tắm lên vai, ở trần nửa người, chạy thẳng lên phòng Từ Lai.
Từ Lai đụng mặt Cận Thời Xuyên ở lối lên cầu thang dưới tầng một. Cô đứng trên bậc thang đầu tiên trên cầu thang, không đi nổi một bước.
Dưới ánh đèn sáng choang, làn da màu đồng của người đàn ông như phát sáng, trên rãnh cơ ngực còn vương vài giọt nước đang chảy xuôi xuống dưới cơ bụng.
Cô nghiến răng thật chặt, cố nhịn không nuốt nước bọt, lập tức cúi gằm mặt, cả người dường như nóng bừng lên.
Cận Thời Xuyên không để ý một loạt phản ứng phong phú của Từ Lai, cũng không để ý hiện trạng dụ dỗ người khác phạm tội của mình bây giờ. Anh chỉ chú ý đến thứ Từ Lai đang cầm trên tay.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Trong khoảnh khắc giọng nói trầm ấm của Cận Thời Xuyên vang lên, mặt Từ Lai lại nóng thêm chút nữa. Cô cảm thấy mình thật đáng thất vọng, không phải trước nay đối mặt với anh vẫn luôn rất bình tĩnh sao? Tại sao mới nhìn thấy cơ thể người ta là đã không chịu nổi rồi!
Từ Lai lắc lắc đầu, không dám nhìn Cận Thời Xuyên: “Không có gì.” Nói xong liền xoay lưng định chạy lên tầng trên.
Nào ngờ cô mới chỉ xoay lưng đi, cái chai trên tay đã bị cướp mất. Anh hỏi: “Nãy tiếng bình bịch trên tầng là cái này hả?”
“Vâng.” Từ Lai quay người lại gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ mắc lỗi.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Cận Thời Xuyên ngẩng đầu lên nhìn Từ Lai, Từ Lai dừng ở bậc thang thứ ba trên cầu thang nhìn xuống Cận Thời Xuyên, cố gắng giữ bình tĩnh.
Oa, anh cám dỗ người khác thế kia, làm sao mà tỉnh táo đây? Làm sao mà… bình tĩnh chứ?
Thế là cô lại cúi đầu, lơ anh đi.
“Nói xem nào, cúi đầu thế là sao?” Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai không nói, còn tỏ vẻ ngọt ngào, dịu dàng như thế thì không tài nào hiểu nổi.
Từ Lai thầm nghĩ, anh còn dám trách em cơ à, cô ngẩng đầu lên lườm anh: “Anh ăn mặc thế này, em không cúi đầu thì còn làm sao được hả?”
Không khí lập tức đông cứng đầy kỳ lạ.
Cận Thời Xuyên giờ mới nhận ra mình đang ở trần, anh hắng giọng rồi bảo: “Chờ anh một chút.”
Sau đó, Từ Lai đưa mắt nhìn Cận Thời Xuyên loáng cái bỏ đi. Cô vỗ nhẹ lên mặt mình, hai giọng nói trong lòng bắt đầu tranh cãi.
“Có phải là nude toàn bộ đâu, có gì hay ho mà phải thẹn?”
“Ai biết đâu, không kiểm soát được mà, tim cứ đập thình thịch thôi!”
“Hồi ở Mỹ còn gặp nhiều gã cường tráng hơn, lúc đó không phải vẫn dửng dưng đấy sao.”
“Nhưng đây là Cận Thời Xuyên mà, có phải những người kia đâu!”
“Ra dáng chút đi nào, mạnh mẽ lên.”
“Tôi… sẽ cố gắng…”
Trong lúc nội tâm Từ Lai đang giao chiến, Cận Thời Xuyên đã mặc xong áo phông và quay lại, thấy Từ Lai vẫn đứng đực ở chỗ cũ ngây như phỗng, đôi mắt anh trở nên vui vẻ hẳn. Có điều anh biết xấu hổ, chẳng lẽ anh không biết sao? Bị cô nhìn một cái, anh suýt thì không nói nổi.
“Xuống đây.” Cận Thời Xuyên nói với Từ Lai.
Từ Lai thấy anh đã mặc xong quần áo. Cô bước xuống, phải nghển cổ lên mới nhìn được vào mặt anh.
Sao mà cao thế chứ, ăn gì vậy?
“Định lấy để giặt đồ nhưng chẳng may làm rơi mất.” Cô giải thích tình hình rồi lại nói thêm, “Đang tính xuống chỗ anh xin chút nước giặt quần áo.”
“Quần áo đâu?” Cận Thời Xuyên hỏi.
Từ Lai chỉ tay ra sau: “Trên tầng trên.”
“Lấy xuống đây.”
“Dạ?”
“Dạ cái gì? Nhanh lên.”
“Dạ.” Từ Lai ù ù cạc cạc chạy lên tầng trên.
Cái chậu được đưa xuống. Cận Thời Xuyên nhìn một cái liền thấy ngay chiếc váy kia. Anh đưa tay ra cầm cái chậu, mở miệng bảo: “Anh giặt giúp em, em lên đi.”
“Dạ?” Từ Lai tròn mắt, anh định
giặt đồ giúp cô á? Nhưng mà, đợi đã! Từ Lai thò tay ra giật lại: “Không cần! Không cần!”
“Em mới hạ sốt, chưa khỏe đâu, còn đụng vào nước lạnh làm gì hả? Muốn đi viện tiếp à?” Cận Thời Xuyên không trả, Từ Lai cũng không giành lại được.
“Không phải thế.”
Từ Lai muốn khóc, cô quên béng mất trong chậu có những gì. Nãy đi lên mơ mơ màng màng, đầu toàn là hình ảnh giọt nước chảy trên làn da, đến làm sao đi xuống đây cũng chẳng nhớ.
“Thả tay ra.” Cận Thời Xuyên nhìn xuống cái tay vẫn giữ chặt mép chậu của Từ Lai.
Từ Lai lắc đầu nguầy nguậy: “Trên tay anh cũng có vết thương, đâu có tiện đâu.”
Cận Thời Xuyên buồn cười nhìn Từ Lai chằm chằm: “Không sao hết, vừa hay anh cũng đang định đi giặt quần áo.”
“Anh cho em xin ít nước giặt là được rồi. Thầy cô từ bé đã dạy chúng ta phải tự làm lấy việc của mình mà.” Từ Lai ra sức co kéo cái chậu với một gã đàn ông.
Cận Thời Xuyên vốn không hề cảm thấy chuyện có gì to tát, có điều giờ thấy cái con bé này căng thẳng như thế liền hiểu ra, á à, đồ anh gì kia mua cho nên không chịu chứ gì? Hay là sợ anh giặt làm hỏng mất hả?
Nghĩ đoạn, anh càng không chịu buông tay, đọ khỏe à, thử xem…
Vậy là, cái chậu cuối cùng bị Cận Thời Xuyên giành được. Có lẽ vì lực hơi mạnh nên đống đồ bên trong chậu đồng loạt bay ra ngoài, vừa khéo có một món trong số đó rơi trúng lên đầu Lưu Húc.
Lưu Húc lấy món đồ trên đầu xuống. Màu trắng, hai bên nhô lên, nắn còn thấy mềm mềm, nhìn kỹ lại thì… mẹ kiếp, đêm hôm đứa nào lại ném cái vật nguy hiểm này vào đầu ông!
Cận Thời Xuyên giờ mới hiểu vì sao Từ nha đầu lại cứ cố chấp mãi, thật là hối hận!
Từ Lai tròn mắt đứng sững tại chỗ, hận không thể đào một cái lỗ mà chui vào, mất mặt quá!
Lưu Húc ngẩng đầu nhìn hai kẻ vừa diễn trò ngu ngốc. Đội trưởng Cận không phải là không chờ được đấy chứ? Đây dù sao vẫn là doanh trại mà! Dù sao vẫn có một đám chó độc thân ở đây đấy!
Ba người trố mắt nhìn nhau. Cuối cùng, Cận Thời Xuyên tái mặt quát Lưu Húc: “Tắt đèn rồi còn không đi ngủ, ra đây làm gì?”
Lưu Húc oan quá oan!
“Đội trưởng, không phải cậu bảo tôi sau khi tắt đèn thì đến tìm cậu à?”
Sao câu này nghe mờ ám thế nhỉ?
Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn qua nhìn lại hai người họ đành phải nói: “Anh tìm anh ấy nói vài chuyện, em đừng có đoán mò lung tung!”
Từ Lai gật gật đầu, dung lượng não hiện tại của cô không đủ để xử lý.
Cô lại chỗ Lưu Húc lấy lại chiếc áo ngực ren màu trắng, xiết chặt nó trong tay, quay người đi thẳng về phía cầu thang, đi được một bậc lại ngoái đầu nói với Cận Thời Xuyên: “Em lên đây.”
“Ừ.” Cận Thời Xuyên đáp lại.
Từ Lai giả vờ bình tĩnh được đến chừng đó rồi bắt đầu leo cầu thang như đang bỏ chạy. Mất mặt quá, xấu hổ chết được.
Cận Thời Xuyên nhìn lướt qua bóng Từ Lai đi lên tầng trên, loáng cái đã biến mất ở khúc quanh, lặng lẽ cười, cúi xuống nhặt cái chậu rồi nhặt từng món đồ một bỏ vào đó.
Lưu Húc dè dặt hỏi: “Đội trưởng, vậy cậu có còn tìm tôi nữa không?”
Cận Thời Xuyên ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Húc, vẻ mặt lai bình tĩnh như thường, giọng nói có phần ngang ngược, không cho phép chống đối: “Chuyện vừa rồi không được nói ra ngoài.”
“Rõ.” Lưu Húc gật đầu. Anh ta đời nào lại đi nói cho người khác biết mình bị một cái áo ngực của đàn bà chụp lên đầu chứ, mất mặt quá.
“Nào, đi chạy mấy vòng đi.” Cận Thời Xuyên gọi Lưu Húc.
Lưu Húc chỉ vào cái chậu trên tay Cận Thời Xuyên: “Đội trưởng, cậu định bê cái chậu này chạy à?”
Cận Thời Xuyên nhìn thoáng qua chiếc váy trong chậu, đột nhiên vẻ mặt lúng túng mà đáng yêu của Từ nha đầu lại hiện lên trong đầu. Anh bật cười: “Chờ tôi một chút.”
Thế là, Lưu Húc trông thấy Cận Thời Xuyên chạy về phía ký túc xá, hơn nữa còn là mặt mày rạng rỡ, dịu dàng như nước chạy về phía ký túc xá.
Có phải anh ta đã phát hiện ra chuyện gì đó thú vị rồi không?