Cận Thời Xuyên không biết trước Từ Lai đến. Anh vừa ra liền trông thấy Lục Phương Kỳ rồi thấy Bình An đang ngoan ngoãn để cho một cô gái vuốt lông, ngay lập tức, môi anh bất giác nở nụ cười, bước từng bậc thang đi về phía họ.
“Đến lúc nào thế?” Cận Thời Xuyên đến bên Từ Lai, cúi xuống nói chuyện.
Từ Lai ngẩng đầu lên nhìn. Cận Thời Xuyên cao hơn Lục Phương Kỳ một chút, trông y như một cây đại thụ, khiến người ta có cảm giác được che chở.
“Ngay lúc anh lên nhận thưởng.” Từ Lai rất đắc ý, “Em có chụp ảnh đấy.”
Cận Thời Xuyên cười dịu dàng, kéo Từ Lai đứng dậy, giọng ngọt ngào: “Không phải nói là không đến cơ mà?”
“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?” Từ Lai cười tinh nghịch.
“Ừm, ngạc nhiên, bất ngờ.”
Lục Phương Kỳ ngạc nhiên ra mặt. Cái người này sao từ hồi yêu đương lại làm người ta ghét thế chứ.
Đội trưởng Cận à, anh có thể nhặt khí tiết, phẩm cách của mình lên được không?
Lục Phương Kỳ đặt tay lên miệng ho khụ khụ mấy tiếng, nhắc nhở hai người: “Này, chú ý ảnh hưởng.”
“Ngại quá, quên mất ở đây còn có hai con chó độc thân.” Cận Thời Xuyên nhìn Lục Phương Kỳ một cái rồi lại nhìn Bình An một cái, vui vẻ ra mặt.
“Mẹ kiếp.” Lục Phương Kỳ trợn mắt, “Chị dâu đang ở đây, tôi không thèm chấp ông.”
Cận Thời Xuyên đứng cạnh Từ Lai, bên trái Từ Lai là Bình An, bên phải Từ Lai là Cận Thời Xuyên. Từ Lai nghe thấy anh đáp lại Lục Phương Kỳ: “Đừng khách sáo, chấp được cứ chấp đi.”
Lục Phương Kỳ cười gằn, hèn hạ, quá hèn hạ.
Từ Lai hăm hở nhìn Cận Thời Xuyên, dùng cùi chỏ huých anh: “Lục Phương Kỳ nói đúng đấy, chú ý ảnh hưởng nhé, đội trưởng Cận.”
“Chị dâu thật là tốt.”
Cận Thời Xuyên tung chân sút Lục Phương Kỳ: “Cút đi.”
“Chân bị thương mà còn khỏe thế.” Lục Phương Kỳ xoa xoa bắp chân của mình, “Ông có phải người không đấy?”
Cận Thời Xuyên lườm cháy mắt, Lục Phương Kỳ đầu hàng: “Thôi, tôi đi đây. Bình An, đi nào, mày làm chó độc thân nghiện luôn rồi hả?”
Từ Lai và Cận Thời Xuyên đều ở đây, sao Bình An có thể đi với Lục Phương Kỳ được. Cuối cùng, Cận Thời Xuyên phải ra lệnh cho Bình An, nó mới miễn cưỡng đi theo.
“Anh tìm đối tượng cho mày nhé…” Lục Phương Kỳ vừa lẩm bẩm vừa dắt Bình An đi mỗi lúc một xa.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Cận Thời Xuyên nhìn sang Từ Lai.
“Vâng.”
Từ Lai ngại mọi người nên cố ý đi giữ khoảng cách với Cận Thời Xuyên. Anh thì cúi đầu cười.
Lên xe, Từ Lai quay sang ngắm Cận Thời Xuyên, nhìn anh mặc đồng phục ngày thường màu xanh ô liu, cực kỳ phong độ, cực kỳ nghiêm chỉnh.
“Chẳng trách đàn ông các anh hồi bé ai cũng mơ được làm lính.” Từ Lai bỗng nhiên bật thốt một câu.
Cận Thời Xuyên hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Từ Lai đưa tay sờ cầu vai và quân hàm của Cận Thời Xuyên rồi đáp: “Ngầu quá.”
Cận Thời Xuyên cười khe khẽ: “Thời niên thiếu nghĩ rằng nó là một ước vọng. Sau khi nhập ngũ rồi mới hiểu, bộ quân trang này là trách nhiệm gánh trên vai, lá cờ Tổ quốc là tín ngưỡng của bọn anh. Một ngày là lính, cả đời là lính, dù cho giải ngũ, đổi nghề thì cũng không thể quên được dòng máu lính đang chảy trong người mình.”
“Nếu như không đi lính, anh có hối tiếc không?” Từ Lai hỏi Cận Thời Xuyên.
“Không có nếu như.” Cận Thời Xuyên thản nhiên đáp, “Anh không hối tiếc chuyện đã làm.”
Từ Lai bất ngờ bật cười. Cận Thời Xuyên cũng cười.
Không hối tiếc chuyện đã làm, nhất là yêu em.
…
Từ Lai về ăn cơm thì thường sẽ báo trước với thư ký Đường một tiếng. Thư ký Đường cũng bó tay với con bé cứng đầu này. Rõ ràng là cha của mình mà lại cứ bắt người khác chuyển lời.
Trên bàn cơm, cuộc nói chuyện luôn là kiểu một hỏi một đáp. Nội dung cơ bản là về hoạt động cứu trợ động đất lần này và vài chuyện về công việc của cô. Từ Thừa Vận hờ hững hỏi, Từ Lai hờ hững đáp.
Ăn cơm xong, Từ Lai đi rửa bát, rửa bát xong đang định về thì Từ Thừa Vận đi từ phòng sách ra gọi lại.
“Đánh ván cờ đã.” Từ Thừa Vận nhìn về phía Từ Lai, vẫn hững hờ như cũ, nói xong liền quay lại phòng luôn.
Từ Lai nhìn sắc mặt cha rồi lại nhìn thư ký Đường, thư ký Đường nháy cô, cô mím môi, đi vào phòng sách.
Từ Thừa Vận thích đánh cờ. Cờ vây, cờ tướng đều chơi rất giỏi. Từ nhỏ ông đã dạy cho hai con chơi. Từ Lai biết tĩnh tâm, hợp chơi trò này hơn Từ Úc, có điều cũng đã rất lâu rồi không động tới.
Thư ký Đường hãm hai tách trà mang vào, lặng lẽ đứng im một bên xem hai cha con ngấm ngầm so tài.
“Dạo trước, chú Hoắc có nhắc với cha chuyện của con và Nham Tông.” Từ Thừa Vận ăn xe.
Từ Lai lấy lui làm tiến: “Chuyện gì ạ?”
“Hôn sự ấy.” Từ Thừa Vận qua sông.
Từ Lai bất chợt nhớ lại những lời Hoắc Nham Tông nói với mình, tay khựng lại, dửng dưng đáp: “Con luôn coi anh ấy là anh trai.”
Từ Thừa Vận ưng ý Hoắc Nham Tông từ bé, chín chắn, biết cách chăm sóc người khác hơn con mình nhiều. Hồi trước có nói đùa muốn kết thông gia, ai ngờ bên nhà họ Hoắc lại coi là thật, nhưng kể cũng tốt, cậu con rể này quá tốt ấy chứ.
“Tình cảm có thể từ từ bồi đắp, thời nay khó tìm được tình yêu đích thực lắm, tìm người phù hợp sống qua ngày mới là quan trọng nhất.” Từ Thừa Vận dừng lời một chút, “Thằng bé Nham Tông thì mặt nào của nó cũng tốt cả, thích hợp với con hơn ai hết.”
“Thích hợp ạ?” Từ Lai cười khẩy một tiếng, “Cha với mẹ cũng là thích hợp đấy, rồi sao nào?”
Tay Từ Thừa Vận run lên, hơi giận: “Giờ đang nói chuyện của con.”
“Chiếu tướng.” Từ Lai lật ngược, thắng lại ván cờ, cười giả dối rồi đứng dậy, “Con có người trong lòng rồi, không phiền cha lo.”
Sau khi Từ Lai về, Từ Thừa Vận nhìn trân trân ván cờ thắng bại đã định, nói với thư ký Đường đứng ở bên: “Điều tra xem người Từ Lai nói là ai.”
“Vâng, thưa thủ trưởng.”
…
Cận kề ngày Quốc khánh, đội cứu hỏa càng bận rộn hơn.
Sau vụ cháy tòa nhà thí nghiệm lần trước, phía Đại học Du Giang đã đặc biệt tìm lãnh đạo trung đoàn phòng cháy chữa cháy Du Giang để nói chuyện, muốn tổ chức một buổi tập huấn công tác phòng cháy chữa cháy để nâng cao hiểu biết và ý thức trách nhiệm cho thầy cô và các sinh viên của trường.
Cuối cùng, nhiệm vụ đầy vinh quang này rơi xuống đầu Cận Thời Xuyên.
Anh viện cớ vết thương chưa bình phục để từ chối. Cái nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này được nhường lại cho Lục Phương Kỳ. Văn Khánh Quốc lại tưởng vết thương của Cận Thời Xuyên chưa khỏi thật, còn dặn dò anh chớ hoạt động nhiều, đừng làm để lại di chứng.
Lục Phương Kỳ ha hả: Vết thương của con cáo già này đã không thành vấn đề từ lâu rồi, ngày nào cũng chạy bộ tập luyện với mọi người cơ mà.
Cận Thời Xuyên vỗ vai Lục Phương Kỳ: “Tôi cũng là
phối hợp với ông thôi, thấy tôi nghĩa khí chưa?”
“Thôi đi.” Lục Phương Kỳ gạt phăng bàn tay của Cận Thời Xuyên đi, “Đừng tưởng tôi không biết ông đang tính cái vẹo gì trong bụng, ông muốn đi gặp chị dâu chứ gì?”
“Thông minh.” Cận Thời Xuyên tặng Lục Phương Kỳ một lời khen.
Lục Phương Kỳ nhìn bóng lưng Cận Thời Xuyên ra về, bỗng nhiên nhớ ra mới rồi cô giáo Tang có mời anh ta đi ăn cơm để cảm ơn. Anh chàng gãi đầu gãi tai rồi vội đuổi theo Cận Thời Xuyên.
Từ Lai biết đội Cận Thời Xuyên sẽ đến tập huấn công tác phòng cháy chữa cháy thì rất vui, tính ra họ cũng đã không gặp nhau mấy ngày rồi. Cô bận dạy bù cho đợt trước nghỉ, việc chẳng biết ở đâu ra cứ ùn ùn kéo tới.
Mấy ngày này toàn sống dựa vào điện thoại di động. Có điều, vậy cũng vui lắm. Cô chỉ cần nhìn thấy tin nhắn anh gửi đính kèm ảnh Bình An đang tập luyện hay chơi đùa là đã sướng rơn rồi.
Còn về Hoắc Nham Tông, từ sau đêm đó thì không thấy đến tìm cô nữa. Cô cũng chưa biết phải làm thế nào, đôi khi, trốn tránh là một lựa chọn dễ dàng hơn đối mặt.
Hàn Phóng nhân lúc rảnh rỗi, tạt qua trả chìa khóa cho Từ Lai. Anh bảo sau hôm say rượu đó, Hoắc Nham Tông đã ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn rồi. Anh ta không khai thác được chút thông tin nào từ phía Hoắc Nham Tông, quay sang hỏi Từ Lai xem đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không nói.
Thế là, chuyện cứ như vậy chìm xuống.
Cận Thời Xuyên trước nay không hề hỏi đến chuyện cô và Hoắc Nham Tông đã giải quyết thế nào rồi. Có đôi lần, Từ Lai cố ý hỏi: “Sao em cảm thấy anh chẳng hề ghen ghiếc gì hết vậy?”
“Sao không ghen? Ghen to ấy chứ.” Cận Thời Xuyên không cần suy nghĩ đã bật thốt ra ngoài miệng, lập tức nói chữa, “Có điều, anh tin em. Anh nghĩ em cũng muốn được tự giải quyết ổn thỏa chuyện này.”
Không thể phủ nhận, Cận Thời Xuyên hiểu cô. Anh tin cô như tin chính mình vậy.
Có điều anh vẫn nói thêm: “Nếu như hắn dám chạm vào một sợi tóc của em, ông đây sẽ xử tử hắn.”
“…” Được rồi, đây mới là anh thật sự.
Ngày 30, ngày tập huấn công tác phòng cháy chữa cháy, thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng, gió nhẹ nắng vàng.
Ngay từ đầu, tất cả các cặp mắt của mọi người đều dán lên người Cận Thời Xuyên, lần trước chưa kịp nhìn kỹ anh đẹp trai này, lần này nhất định phải xem cho thỏa.
Mặc một bộ đồng phục tập luyện toàn thân đứng ở đó, trông vừa cao lớn vừa đẹp trai, rất đàn ông, không cần nhìn thật cũng biết bên dưới lớp quần áo là cơ bắp cuồn cuộn. Sinh viên nữ và các cô giáo ở bên dưới lấp lánh ánh mắt ngắm nhìn cơ thể của đồng chí đội trưởng.
Anh đội trưởng này nghiêm túc thật! Chẳng cười gì.
Trước khi bắt đầu buổi tập huấn, đại diện nhà trường lên phát biểu đôi lời. Tranh thủ lúc đó, các cô gái lại tiếp tục dò tìm trai đẹp. Ngoài đồng chí chính trị viên tuấn tú rất được mọi người ưu ái còn có vài anh lính cứu hỏa khác cũng trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý.
“Mấy anh lính cứu hỏa này đều tuấn tú quá, thật ra dáng!”
“Tôi vẫn theo thuyền anh đội trưởng, đẹp trai ngất trời luôn.”
“Đâu chỉ ngoại hình.” Một giọng nói khác thì thầm to nhỏ, “Tôi cá chắc luôn, dáng vóc của đội trưởng tuyệt đối đẹp khiến bà phải xịt máu mũi luôn đấy.”
“+1 “
“Đồng ý.”
“…”
Từ Lai nghe thấy có nhiều người nhòm ngó vẻ ngoài và vóc dáng của anh đội trưởng nhà mình, cười bó tay hết cách, thật là một gã đàn ông tai hại.
Phát biểu xong, buổi tập huấn bắt đầu. Cận Thời Xuyên bàn giao lại cho Lục Phương Kỳ rồi trốn ra một góc nhắn tin cho Từ Lai.
Thực ra nội dung tập huấn phòng cháy chữa cháy cũng chỉ có mấy mục: phổ biến kỹ năng thoát hiểm, kiến thức phòng cháy, thực hành cách sử dụng các phương tiện chữa cháy tại chỗ và những điều nên biết trong đời sống hằng ngày.
Lục Phương Kỳ vốn là người hoạt ngôn, cách giảng bài của anh rất lôi cuốn, chưa kể anh vốn cũng rất bắt mắt, Cận Thời Xuyên không có ở đây thì anh là người đáng ngắm nhất.
Cận Thời Xuyên và Từ Lai hẹn gặp nhau. Từ Lai kéo anh ra một rừng cây nhỏ cực kỳ kín đáo. Anh thanh niên tì cô gái lên thân cây, toàn bộ nỗi nhớ nhung đều gửi trao vào trong nụ hôn sâu để người ngậm vào miệng.
Từ Lai bị hôn đến thở không ra hơi. Cô vùi đầu vào lồng ngực Cận Thời Xuyên, bật cười khúc khích: “Chúng ta bây giờ giống yêu đương vụng trộm nhỉ?”
“Yêu đương vụng trộm giữa ban ngày hả?” Cận Thời Xuyên cắn nhẹ một cái lên vành tai Từ Lai. Cô nàng rụt cổ lại.
“Yêu đương vụng trộm còn phải phân biệt ngày hay đêm à?”
“Thấy kích thích không?”
Từ Lai gật gật đầu, ôm cổ Cận Thời Xuyên, nhìn anh chăm chú: “Nhớ anh lắm.”
Cận Thời Xuyên bất kể lúc nào đều có thể bị một câu nói bất ngờ của cô nàng đoạt cái mạng già.
Không được rồi, nổ tung mất, cúi đầu xuống, lại hôn tiếp.
Hai người đến chừng thì thôi, chỉnh sửa lại quần áo của mình, nhìn nhau cười một cái rồi đánh lẻ từng người quay về chỗ làm.
Cứ y như làm tình báo vậy, đến không ai hay, đi không ai biết.