Thời Gian Như Hẹn

Chương 78


trước sau

“Lưu Húc, đội trưởng Cận…” Các anh em đứng cách đó không xa hét lên, lập tức lao tới.

Lưu Húc đã lọt hẳn xuống, Cận Thời Xuyên cũng rơi xuống nửa người, Lục Phương Kỳ quỳ rạp trên mặt đất cố ghìm chặt eo Cận Thời Xuyên lại, hổn hển gọi: “Dây thừng.”

Không cần phải nói nhiều, Uông Bác nhanh chóng đi đến chỗ Lục Phương Kỳ, cầm dây cột chắc vào hông Cận Thời Xuyên, quăng đầu kia ra sau, gọi to: “Hỗ trợ.”

Lúc này, Lưu Húc đang lơ lửng giữa không trung, bên dưới là cả một biển lửa, nếu rơi xuống đó thì chết chắc.

Cánh tay phải của Lưu Húc được Cận Thời Xuyên giữ chắc. Anh ta nhìn lên nói với đội trưởng: “Đội trưởng Cận, mau buông tay ra, cái sàn nhà này không chịu được đâu, ông đừng có vì cứu tôi…”

“Câm miệng đi.” Cận Thời Xuyên vừa cố hết sức lùi về sau vừa quát, “Đây là lần làm nhiệm vụ cuối cùng trước khi giải ngũ của ông, nhất quyết không thể một đi không trở lại được. Lục Phương Kỳ, kéo đi…”

Cùng với tiếng quát ồm ồm, Lục Phương Kỳ, Vương Tuấn, Uông Bác cùng dốc toàn lực kéo cùng một lúc.

Găng tay bị cọ rách rồi tiếp tục cọ đến da, máu tứa ra cũng không dám lỏng tay. Cổ người nào người nấy đỏ lựng, mồ hôi ướt sũng người, không dám cả thở mạnh, cứ thế cùng nhau kéo lùi về sau.

Cuối cùng, nửa người rơi xuống dưới của Cận Thời Xuyên cũng được kéo lên.

Tuy trên mặt ai nấy đều vui mừng nhưng không dám lỏng tay, tiếp tục kéo. Cuối cùng cũng thấy được cánh tay mà đội trưởng Cận đang túm chặt.

Lưu Húc vừa được kéo lên, không một phút chần chừ, Cận Thời Xuyên dìu Lưu Húc và quay lại gọi các anh em: “Lùi về sau, chạy mau…”

Mọi người lập tức bỏ chạy ngay. Một tiếng rầm rất lớn vang lên, ngoái đầu lại nhìn, chỗ họ vừa đứng lúc nãy đã biến thành một cái giếng rộng toang hoác.

Năm người di chuyển đến chỗ an toàn, chống người lên vách tưởng thở dốc. Giờ mới bắt đầu cảm thấy đau nhừ cả người như da thịt bị xé rách.

Trong bộ đàm, có tiếng gọi đầy lo lắng của Văn Khánh Quốc: “Cận Thời Xuyên, trả lời chú, mẹ kiếp, mọi người có làm sao không hả?”

Trong xe chỉ huy, lòng bàn tay Văn Khánh Quốc ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt chiếc bộ đàm trong tay, liên tục hỏi đi hỏi lại nhưng đầu bên kia không hề có một chút phản hồi nào. Đến mãi giờ, cuối cùng cũng nghe thấy được chút động tĩnh, tim ông suýt thì nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cận Thời Xuyên ấn bộ đàm, nói: “Báo cáo chỉ huy trưởng, không sao ạ, chưa có chết.”

“Thằng quỷ.” Văn Khánh Quốc thở hắt ra, nhịn mãi cuối cùng cũng xả được, “Mẹ kiếp, dọa chú sợ gần chết, cẩn thận một chút đi cho chú.”

“Rõ, xin chú cứ yên tâm.”

Cận Thời Xuyên ngẩng đầu nhìn mọi người, “Các anh em, vẫn được nữa chứ?”

“Chiến sĩ đại đội đặc biệt, không có gì không được.” Lục Phương Kỳ nắm chặt quả đấm, nhìn về phía mọi người.

Giây phút này, năm con người lấm lem lấm luốc xiết chặt nắm đấm cụng lại với nhau, trao cho nhau sức mạnh.

“Đợi chút, sao có thể thiếu tôi được.” Trần Đại Bân tìm đến đúng lúc, bỏ thêm quả đấm của mình vào, nhìn những khuôn mặt bẩn nhem nhuốc nhưng mắt ai cũng sáng ngời, cười nhe răng.

Lục Phương Kỳ hô to một tiếng: “Các anh em, cụng.”

“Cụng.” Mọi người cùng hô, ai nấy giọng đều khàn đặc nhưng vẫn hết sức phấn chấn.

Tiếp tục tìm kiếm, tiếp tục dập lửa. Trong đám cháy, các chiến sĩ anh dũng liên tục cứu thêm được người bị mắc kẹt ra, mặc vết thương đầy người, mặc sức lực cạn kiệt, vẫn kiên cường, gắng gượng, không vì gì khác, chỉ vì cứu người.

Một tòa nhà đơn nguyên ở Hy Thành bị sập. Văn Khánh Quốc lập tức liên lạc với Cận Thời Xuyên: “Cận Thời Xuyên.”

“Có ạ. Xin chỉ thị.” Cận Thời Xuyên đang đứng cùng với Dương Dương và vài người nữa.

“Rút vài người ra đây.”

“Vẫn chưa tìm thấy hết người trong danh sách.” Cận Thời Xuyên không rõ có chuyện gì.

Văn Khánh Quốc nói khàn cả giọng: “Đã triệu tập khẩn cấp hai đại đội tới tăng viện thêm rồi. Đại đội đặc biệt của các cậu lập tức rút ngay.”

Cận Thời Xuyên hiểu Văn Khánh Quốc, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ yêu cầu họ rút, chẳng lẽ là…

Anh không còn thời gian để suy đoán nữa, trả lời Văn Khánh Quốc: “Rõ.”

Anh chuyển sang kênh bộ đàm của đại đội đặc biệt: “Tất cả các đồng chí thuộc đại đội đặc biệt rút về, lập tức thi hành.”



Từ Lai thấy có lính cứu hỏa chạy ra, tim thắt lại. Vu Thi Thi trông thấy Dương Dương ra ngoài, vừa khóc vừa cười: “Ra rồi. Ra rồi. Là Dương Dương.”

“Là Dương Dương.” Từ Lai nhìn kỹ lại, Vu Thi Thi không nhận lầm.

Cận Thời Xuyên dìu Lục Phương Kỳ đi đằng sau. Tang Thu liếc mắt trông thấy chân anh ta hình như bị thương, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Từ Lai, có phải Lục Phương Kỳ kia không? Chân anh ta bị thương à?”

Mắt Từ Lai vẫn luôn dán chặt trên người Cận Thời Xuyên, thấy anh đi lại không được bình thường, nghe Tang Thu hỏi vậy mới để ý là Lục Phương Kỳ bị thương thật.

Nhân viên y tế chạy tới, giúp Lục Phương Kỳ di chuyển. Cận Thời Xuyên nói với anh ta: “Tôi đi gặp chỉ huy trưởng, những chuyện khác cứ giao lại cho tôi.”

“Anh, em xin lỗi.” Lục Phương Kỳ bị thương nặng. Lúc cánh cửa hỏng rơi xuống, anh ta đẩy mọi người ra, còn mình thì lại bị đập trúng.

“Xin lỗi cái gì, đồng chí chính trị viên, vết thương nhỏ đổi lại mạng sống, đáng giá lắm.” Cận Thời Xuyên vỗ vai Lục Phương Kỳ, “Thôi, không giằng dai nữa, đi đây.”

Lúc Cận Thời Xuyên nhảy lên xe chỉ huy có nhìn về phía nhóm Từ Lai đứng nhưng Từ Lai không dám chắc anh có nhìn thấy mình hay không.

Trong chớp mắt, người đã chui vào trong xe.

“Chị Tang Thu ơi, đi thôi.” Từ Lai nhìn về phía Tang Thu, khích lệ chị ấy, “Đừng để mình phải hối hận đấy.”

Tang Thu gật đầu, xoay người chạy về phía trung tâm y tế dã chiến.

“Đi theo tôi.” Vu Thi Thi kéo Từ Lai đi vòng qua dây cảnh giới.

Các chiến sĩ đại đội đặc biệt vừa mới ra ngoài đang tưới nước uống, mặt mũi bám đầy bụi, chẳng nhận ra là ai với ai.

Giang Đường mới bỏ chai nước xuống liền trông thấy Từ Lai và một cô giáo đang đứng cạnh xe cảnh sát. Anh ta hồ hởi chạy tới: “Chị dâu, sao mọi người lại đến đây?”

Từ Lai nở nụ cười tươi, nhìn về phía Giang Đường: “Các anh đều không sao cả chứ?”

Giang Đường lắc đầu: “Không sao. Đội trưởng Cận cũng không sao, chị dâu cứ yên tâm.”

Từ Lai lặng lẽ thở phào, trông thấy Vu Thi Thi nắm thẳng lấy cánh tay của Giang Đường: “Cho bọn tôi vào đi.”

“Không được, quá nguy hiểm.” Giang Đường vốn tính xởi lời, hay nói cười nhưng lúc quan trọng thì rất ra dáng, đâu vào đấy.

Vu Thi Thi vốn đã khóc nhem nhuốc mặt mũi sẵn, bất chấp hết, nhượng bộ một chút: “Vậy anh gọi Dương Dương ra đây đi. Tôi nói với anh ta mấy câu.”

Giang Đường tò mò nhìn Vu Thi Thi rồi quay sang nhìn Từ Lai, có vẻ như đã hiểu ra, anh ta gật đầu: “Thế cô chờ một chút nhé.”

Nói xong, anh ta ba chân bốn cẳng chạy lại vỗ vai Dương Dương rồi chỉ tay về phía Vu Thi Thi.

Dương Dương đi tới, gật đầu chào Từ Lai rồi lại gần Vu Thi Thi: “Em tới đây làm gì?”

“À, không có gì, lỡ như anh có xảy ra chuyện chẳng lành thì em cũng có thể giúp một tay.” Vu Thi Thi không dám nhìn mặt Dương Dương, tiếng khóc nghèn nghẹn.

“Cũng hay đấy.” Dương Dương cười có vẻ hơi mệt rồi nhìn Vu Thi Thi, “Có điều, trông em bây giờ khiếp lắm.”

“Đẹp hơn cái mặt đen như bôi nhọ nồi của anh là được rồi!”

Từ Lai đứng dịch sang chỗ khác, không muốn làm bóng đèn. Giang Đường đi tới, len lén kéo vào trong, chỉ cho cô một chỗ khuất để đứng, dặn cô: “Chị dâu cứ đứng đây chờ thêm chút nữa nhé!”

“Giang Đường này, cảm ơn anh.”

Trong xe chỉ huy, Văn Khánh Quốc tóm tắt tình hình trước mắt cho Cận Thời Xuyên nghe một lượt rồi truyền đạt chỉ thị.

Phần lớn diện tích nhà đơn nguyên Hy Thành đã bị sập. Hai nóc nhà kề bên tòa nhà Cẩm Huy cũng đã bốc cháy, tình hình còn nghiêm trọng hơn bên Cẩm Huy. Đại đội một với hơn mười chiến sĩ, bao gồm cả đội trưởng và chính trị viên đều bị chôn vùi. Nay, yêu cầu đại đội đặc biệt của họ huy động lực lượng chó tìm kiếm cứu nạn, các chiến sĩ bộ binh, phân đội hậu cần, đội viên chuyên trách phòng cháy chữa cháy xí nghiệp liên hợp tiến hành hoạt động tìm kiếm cứu nạn.

Cận Thời Xuyên tuân lệnh, nhanh chóng nhảy xuống xe chỉ huy, tập trung các đội viên: “Tập hợp.”

Dương Dương chưa nói được mấy câu với Vu Thi Thi, nghe thấy lệnh tập hợp của Cận Thời Xuyên, vội vàng nói: “Đi nhé.”

“Dương Dương.” Vu Thi Thi biết anh lại sắp phải đi liều mạng nữa, bèn hét với theo sau lưng, “Anh bình an trở về, em sẽ làm bạn gái của anh.”

Dương Dương không quay đầu lại, đưa tay phải lên ra dấu OK rồi vội vàng trở về đội ngũ.

Cận Thời Xuyên nhìn về phía các đội viên: “Tin xấu đây. Phần lớn diện tích của Hy Thành bị sập rồi. Hơn mười đồng chí thuộc đại đội một hiện đang chưa rõ sống chết. Tất cả chiến sĩ đại đội đặc biệt, các huấn luyện viên dẫn theo chó tìm kiếm cứu nạn của mình, lập tức xuất phát.”

“Rõ.”

Cận Thời Xuyên vừa mới dắt Bình An ra đã được Giang Đường nháy mắt ra dấu: “Chị dâu ở đó đó.”

“Cảm ơn.” Cận Thời Xuyên nói xong liền dắt Bình An chạy vội đến chỗ Từ Lai.

“Cận Thời Xuyên.” Từ Lai trông thấy một người đàn ông bẩn lem luốc, mặt đen sì sì, đôi mắt đen láy chăm
chú nhìn mình.

Cổ họng cô nghẹn lại, nước mắt không sao nén nổi trước mặt anh. Cô hỏi: “Anh có thể không…”

“Không thể.” Cận Thời Xuyên thấy đau nhức khắp mình mẩy, vết thương sau lưng đau rát, mặt cũng có chỗ đau nhưng tất cả đều không đau bằng trái tim đang quặn thắt lúc này.

Cho dù đau hơn nữa thì cũng không thể. Giọng anh khàn đi: “Từ Lai, trong đó là các anh em của anh, anh phải đi cứu họ. Đây là sứ mệnh đồng thời cũng là trách nhiệm.”

Nước mắt Từ Lai lã chã rơi, cô cắn môi gật đầu: “Em hiểu. Em hiểu hết mà. Bình an nhé.”

Bình An nghe thấy có tên mình, nó ngoe nguẩy cái đuôi nhảy lên người Từ Lai. Từ Lai xoa đầu nó, nói với nó cũng là nói với anh: “Cả hai đều phải bình anh nhé.”

“Chờ anh trở lại nhé. Bình An, đi thôi.” Cận Thời Xuyên cố mở to mắt cho nước mắt không chảy ra, sống mũi cay xè.

Anh không thể chần chừ thêm được nữa, cố nhìn Từ Lai cẩn thận một lần cuối rồi quay người đi. Trong khoảnh khắc xoay lưng đi ấy, nước mắt cũng đồng thời rơi xuống. Anh chạy băng băng một mạch hướng về phía các đồng đội, đầu không hề ngoảnh lại.

Từ Lai lần sờ chiếc nhẫn trên ngón giữa bàn tay trái, vuốt ve nó hết lần này đến lần khác. Đôi mắt đẫm lệ nhòe đi nhưng vẫn cố chấp nhìn theo bóng lưng hết sức bắt mắt của người chiến sĩ phòng cháy chữa cháy kia cho đến khi anh đi khuất hẳn.

Tình trạng của Hy Thành hiện tại rất hoang tàn. Nhà cửa đổ sập, lửa cháy bập bùng khắp nơi, khói bụi mù mịt, các thảm cây xanh đều đã hóa thành màu đen hòa vào với màu sắc chung của đống đổ nát.

Có tòa nhà bị cháy đến nỗi xiêu vẹo kết cấu ban đầu, có thể sập xuống bất cứ lúc nào, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta khiếp vía.

Từng tốp chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đi vào bên trong. Không ai dừng lại ngó nghiêng hay nghỉ chân, không có gì có thể ngăn bước tiến, bởi vì trong đó là các đồng đội của họ.

Khoảnh khắc ấy, đến các nhà báo cũng phải đưa tay quệt nước mắt, khóc không thành tiếng.

Trời đã tối. Công tác tìm kiếm cứu nạn ngày càng khó khăn hơn. May mắn là ngọn lửa bên tòa nhà Cẩm Huy đã được kiểm soát. Khói đen từ đó bốc lên tan vào trong màn đêm.

Điều xót xa là, bên phía Hy Thành, đã có di thể của năm chiến sĩ phòng cháy chữa cháy được chuyển ra.

Từ Lai vẫn đứng ở đó. Anh bảo cô chờ anh về. Cô sẽ chờ, cho dù sông cạn núi mòn cũng vẫn muốn tiếp tục chờ.

Cuối cùng, quá nửa đêm, người dân đứng phía ngoài dây cảnh giới dần tản đi hết. Những người mất nhà cửa dại người ngồi trong khu vực an toàn.

Cô trông thấy một tốp lính cứu hỏa đội mũ bảo hộ lê bước chân nặng nề đi ra.

Đi đến gần xe cứu hỏa, ngồi xổm xuống nền đất, uống vội mấy ngụm nước rồi tưới nước lạnh lên đầu sau đó nằm nhoài ra sân ngơ ngác như lạc mất hồn phách, nhắm mắt lại rồi khóc tướng lên giống như một đứa trẻ.

Họ đã quên hôm nay đang trong mùa đông buốt giá nhưng họ sẽ mãi mãi ghi lòng tạc dạ những mất mát của ngày hôm nay.

Dần dần, cô trông thấy bóng dáng của đội chó tìm kiếm cứu nạn. Gò má của cô bị gió rét thổi đỏ rát, đau như bị dao rạch nhưng cô chẳng thèm để tâm.

Cô trông thấy Liệt Hỏa rồi, là nhóm Giang Đường.

Từ Lai hấp tấp chạy tới, đứng ở khúc đường về họ phải đi qua, nhìn một tốp người và chó đi ra, nghe họ lần lượt chào chị dâu. Cô lặng lẽ đếm số lượng chó tìm kiếm cứu nạn.

Tuy cô không biết đại đội đặc biệt có tất cả bao nhiêu chiến sĩ nhưng cô biết chắc đội chó cứu nạn có bao nhiêu con, bao nhiêu huấn luyện viên.

“13…” Từ Lai ngoái nhìn ra sau. Bình An và Tiểu Hổ không có ở đây, nghĩa là Cận Thời Xuyên và Dương Dương vẫn chưa ra.

Toàn bộ chiến sĩ và chó tìm kiếm cứu nạn thuộc đại đội đặc biệt đều đứng cạnh cô, chỉ thiếu Cận Thời Xuyên và Dương Dương, thiếu Bình An và Tiểu Hổ.

“Đội trưởng Cận của mọi người đâu rồi?” Từ Lai hỏi Lưu Húc.

“Chúng tôi chia nhau ra đi, không liên lạc được.” Lưu Húc cúi thấp đầu, nói lí nhí.

Từ Lai nghe xong không kiềm nổi nước mắt lăn dài: “Họ có… bị thương không?”

Mọi người im lặng, không ai nói một lời, ai nấy đều cúi đầu. Đội trưởng Cận và Bình An đã từng cứu họ vô số lần nhưng giờ đây lại…

Vu Thi Thi cũng tìm được họ, nhìn lần lượt từng người nhưng không tìm thấy Dương Dương.

Thấy Từ Lai khóc, trái tim thắt lại, cô kéo một người chiến sĩ, cẩn thận hỏi lại: “Dương Dương đâu rồi ạ? Xin anh nói cho em biết Dương Dương giờ đang ở đâu với.”

Đúng lúc Vu Thi Thi khóc lạc cả giọng thì một tiếng chó sủa xé toạc chân trời.

Mọi người đổ dồn mắt nhìn về phía đó. Bình An đi đầu tiên, đi sau nó là Cận Thời Xuyên, anh đang bế một đứa trẻ, Dương Dương bế Tiểu Hổ trên tay, đi về phía họ.

Trần Đại Bân chạy tới đón đứa trẻ từ tay Cận Thời Xuyên chạy về phía trạm xá.

Vu Thi Thi cũng đi tới. Vẻ mặt Dương Dương rất nặng nề. Anh ta nói với Cận Thời Xuyên: “Tôi đi tìm bác sĩ.”

Cận Thời Xuyên gật đầu: “Yên tâm, không sao đâu.”

“Vâng.” Dương Dương nhìn thoáng qua Vu Thi Thi, nói với cô, “Xin lỗi, anh phải cứu chó của anh trước đã.”

“Em đi với anh.” Vu Thi Thi nói rồi cùng Dương Dương bỏ đi.

Cận Thời Xuyên nhìn mọi người một lượt, thở dài nhẹ nhõm rồi sau đó mới nhìn sang Từ Lai. Ánh mắt của cô nàng đã liên tục nhìn anh nãy giờ.

Lưu Húc hô: “Giải tán.”

Mọi người thức thời tản đi.

“Bình An, đến đây.” Từ Lai ngồi xổm xuống gọi Bình An. Cu cậu cũng lấm lem đất cát khắp cả thân, móng chân bê bết máu. Nó thè lè lưỡi chạy tới bên Từ Lai.

Cận Thời Xuyên cũng lại gần, ngồi xổm xuống cạnh Từ Lai, không nói câu gì, chỉ nhìn cô chăm chú.

Xem cô vuốt ve Bình An, xem Bình An liếm tay cô. Sau đó anh trông thấy nước mắt cô rơi từng giọt từng giọt xuống lưng bàn tay.

Trái tim anh đau như thể bị kim châm, dao cứa.

Anh ôm chầm lấy Từ Lai, xiết thật chặt cô vào lòng mình, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, giọng nói mỏi mệt cất lên bên tai cô: “Xin lỗi, anh xin lỗi…”

Từ Lai vòng tay ôm chặt Cận Thời Xuyên. Giờ phút này đây, cuối cùng nỗi lòng cũng có thể xả ra được rồi, Từ Lai khóc như thể đứt ruột đứt gan.

Phía xa xa, một bé gái bị mất nhà ngẩng đầu lên nhìn trời, chắp tay trước ngực, giọng nói trong trẻo, lanh lảnh và hồn nhiên.

“Đêm tối trao cho tôi đôi mắt đen,

tôi lại dùng nó để kiếm tìm ánh sáng.”

Chú thích:

*”Đêm tối…. ánh sáng” là hai câu thơ trong bài thơ “Một thế hệ” (一代人) của nhà thơ người Trung Quốc, Cố Thành (Gu Cheng – 顾城). Bài thơ chỉ có duy nhất hai câu thơ này. Được viết năm 1979, nó là tác phẩm kinh điển viết về giai đoạn Cách mạng văn hóa của Trung Quốc, trong đó “đêm tối” ám chỉ cuộc cách mạng này còn tên bài thơ “một thế hệ” ám chỉ những người trưởng thành trong giai đoạn đó. Bài thơ lên án bản chất tăm tối của chính trị và khẳng định khát khao hướng tới ánh sáng của con người. Phân tích chi tiết về bài thơ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện