Trời càng lúc càng tối, Mạnh Dao bắt taxi trở về studio.
Thẩm Mạn Chân muốn tiễn cô, nhưng cô không muốn làm phiền người khác nên chủ động đặt xe.
Lúc tạm biệt, cô lên xe taxi trước, sau đó nhìn Hạ Mộng lên xe của Phí Minh Nghị.
Phí Minh Nghị dường như quay lại nhìn cô khi anh mở cửa, nhưng cô không nhìn lên.
Ở cửa khách sạn, anh hỏi cô: "Mạnh tiểu thư, chúng ta từng gặp nhau chưa?"
Cô sững sờ một lúc, tưởng rằng anh nhận ra mình, nhưng cô nhanh chóng tỉnh lại.
Không có sự thăm dò nào trong mắt anh, chỉ có sự hỏi thăm thẳng thắn và lờ mờ mơ hồ, mọi thứ chỉ giống như một cuộc trò chuyện ngầm giữa đàn ông và phụ nữ trưởng thành.
Vì vậy cô cười đáp: "Phí tiên sinh thật biết nói đùa."
Cô không muốn biết anh nói vậy là có ý gì.
Anh không còn nhận ra cô nữa, nên chỉ cần cô tỏ ra xa lạ là đủ rồi.
Cô cũng nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau, anh ở trên cao, còn cô chỉ ở dưới đáy.
Những ngày sau đó còn bận rộn hơn trước, Mạnh Dao bay đi bay lại trong nước, bận như con quay.
Thời điểm cuối năm, nhu cầu chụp ảnh rất nhiều.
Thật vất vả quay lại studio, Thẩm Mạn Chân đã đưa Hạ Mộng đến đây từ lúc nào.
Hạ Mộng hôm đó xem xong bộ ảnh của Thẩm Mạn Chân, vô cùng kinh ngạc, liền muốn đến đây chụp.
Họ trực tiếp tới mà không thông báo trước cho cô.
Mạnh Dao không gọi lại, là bởi vì Phí Minh Nghị, cô không muốn cùng Hạ Mộng tiếp xúc quá nhiều, cũng không có lịch trống.
Thời điểm đã đến cuối tháng Chạp, cây ngô đồng trước cửa đã rụng lá trơ trọi.
Đêm qua trời có tuyết rơi nhẹ, thời tiết rất lạnh.
7h30 sáng
Mạnh Dao làm cả đêm để giải quyết nốt công việc còn tồn đọng, ra quán bánh bao gần đó mua đồ ăn sáng.
Khi cô quay lại thì thấy một chiếc BMW đậu trước cửa.
Một người đàn ông trẻ tuổi sành điệu đang đứng đó với một bó hoa lớn trên tay.
Nhìn thấy anh ta, Mạnh Dao không khỏi ngừng lại bước chân.
Cô biết người này, anh ta tên là Tống Diệp, một phú nhị đại, mấy lần trước cô đi chụp áo cưới ngoài trời đã quen với anh ta, từ đó anh ta liền trực tiếp theo đuổi cô.
Mạnh Dao đã tỏ ý từ chối, nhưng anh ta nhất định không nghe.
Thời gian này quả thật cô gặp nhiều chuyện phiền muộn.
Cô muốn tránh đi, nhưng Tống Diệp quay đầu lại, nhìn thấy cô, "Anh vừa gọi cho em, sao em không trả lời."
Mạnh Dao không dám vô lễ quá mức, bước tới nói: "Tôi không mang theo điện thoại."
Cô thực sự không mang theo, cô đặt nó trên bàn làm việc khi rời đi.
Tống Diệp mỉm cười đưa hoa trong tay cho cô: "Chúc mừng sinh nhật em!"
Mạnh Dao có chút ngoài ý muốn.
"Vui không, đi thôi, hôm nay không đi làm, anh đưa em đi chơi." Tống Diệp nói xong liền định nhét bó hoa vào tay cô.
Trước đó anh ta nhìn thấy mã số CMND của cô được ghi trên hợp đồng nên đã quyết định ghi nhớ ngày sinh.
Mạnh Dao không đáp ứng: "Tống tiên sinh, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm bạn gái của anh..."
"Đừng nói chuyện này, hôm nay cứ vui chơi đã, anh đã lên kế hoạch cho cả ngày hôm nay rồi..."
Tống Diệp không nghe chút nào, nắm lấy vai cô đi về phía xe.
Mạnh Dao căng thẳng, vội vàng tránh ra, "Tống tiên sinh, tôi đã nói rất rõ ràng rồi.
Hiện tại tôi không có kế hoạch tìm bạn trai!"
Tống Diệp có chút không vui, lại vươn vai ôm lấy cô: "Đi chơi một ngày thôi mà."
Mạnh Dao đang định vùng ra thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: "Mạnh tiểu thư?"
Quay người lại, Phí Minh Nghị đang xuống xe, cửa đóng lại một tiếng "rầm" nhẹ.
Mạnh Dao hơi sững sờ, không hiểu bằng cách nào mà anh lại xuất hiện ở đây.
Phí Minh Nghị đã đi đến bên cạnh cô, nhìn cô rồi nhìn đến Tống Diệp trước mặt, lớn tiếng hỏi: "Sao vậy?"
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen, một chiếc áo len đen với áo sơ mi và cà vạt kết hợp với chiếc quần tối màu được thiết kế riêng, phong độ thanh quý dị thường.
Anh cao 1m85, đứng cạnh Mạnh Dao lại càng thêm xứng đôi.
Nhìn đến Tống Diệp lúc này trên mặt tuy mang theo ý cười nhưng trong mắt ẩn chứa sự mờ mịt.
Tống Diệp nhìn thấy người đàn ông đi tới, không khỏi buông Mạnh Dao ra, anh ta cảm thấy bị áp chế khi người đàn ông kia tới gần, lúc này đứng trước mặt, anh ta cảm giác càng lùn hơn.
Anh ta chỉ cao 1m75, chiều cao còn chưa đủ, chưa nói đến chuyện nam nhân kia toàn thân phú quý, đằng sau lại là chiếc Cayenne mà anh ta mơ ước từ lâu.
Thanh niên sao có thể để mất khí thế dễ dàng như vậy, thấy Mạnh Dao đang né tránh, anh ta nghiêm nghị hỏi: "Đây là ai?"
Mạnh Dao không trả lời được, Phí Minh Nghị cười cười, mở miệng trước: "Xem ra còn chưa tới phiên cậu hỏi phải không?"
Vừa nói ra lời này, Tống Diệp lập tức như bị đâm, lồng ngực phập phồng hồi lâu, không tìm được lời đáp lại, chỉ có thể tức giận nhìn Mạnh Dao: "Thảo nào em lại từ chối tôi, hóa có nhiều người giàu có hơn ở bên.
Giả vờ thanh cao với tôi làm cái quái gì vậy!"
Vừa nói, anh ta vừa hung hăng đập bông hồng trên tay vào thùng rác bên cạnh, mở cửa xe bước vào.
"Về sau nhớ đừng làm gì tổn hại người khác, xung quanh đây đều được lắp camera an ninh rồi." Phí Minh Nghị sau đó bình tĩnh nói.
Tống Diệp nhìn anh một cái đầy căm hận rồi đóng sầm cửa lại.
Ngay sau đó, anh ta quay người, rời đi nhanh chóng.
Xe BMW rẽ vào một góc nhanh chóng khuất bóng, Mạnh Dao đứng ở nơi đó đầy suy tư.
Phí Minh Nghị đang đứng bên cạnh cô, cô không biết tại sao anh lại tới, huống chi là để anh nhìn thấy tình huống này.
Thực ra cũng đã hơn 1 lần trải qua trường hợp như vậy, khách hàng của cô là tầng lớp trung lưu trở lên, những chuyện như này cô đều đã đối phó qua.
Tự nhiên có người thẹn quá hóa giận, cô không cãi lại, âm thầm nhịn xuống.
Chưa từng nghĩ sẽ có ngày Phí Minh Nghị xuất hiện và cản đường cô.
"Mạnh tiểu thư không sao chứ?" Phí Minh Nghị quay lại nhìn cô.
Mạnh Dao hoàn hồn lắc đầu.
"Cô không mời tôi vào ngồi một chút sao?" Phí Minh Nghị liếc nhìn studio trước mặt rồi lại cười nói.
Mạnh Dao đành mời anh vào.
Trước thùng rác, cánh hoa hồng rơi đầy đất, một tấm thiệp rơi ra.
Phí Minh Nghị liếc mắt nhìn lại.
Studio quay mặt về hướng Nam với cửa đen và tường trắng, phong cách đơn giản nhưng hiện đại.
Phí Minh Nghị dừng lại ở cửa một lúc mới đi vào, trên tường có một tấm biển đề